Tiêu Diêu Du

Chương 627: CChương 627: Kiếm tẩu thiên phongỳ.




Trên đỉnh Chiết Mai, thỉnh thoảng cũng có tiếng pháo nổ, hai đứa bé con của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không thích ồn ào, nhưng cậu cả nhà họ Lý lại rất thích, cho nên cứ một lúc lại lấy pháo ra đốt. Ở một góc trên đỉnh núi, Lý Ngư đứng đó, đang nhìn bầu trời.
Màu sắc không trung cao rộng mù mịt kia hòa với đại địa, đứng bên cạnh Lý Ngư là Cẩu Đầu Nhi và mấy người khác, giống như hắn, đều ngước lên nhìn không trung, như là ở trên đó có cảnh tuyệt đẹp không gì tả nổi. Bỗng, Cẩu Đầu Nhi lùi một bước, hưng phấn nói:
- Đến rồi! Đến rồi!
Lý Ngư cũng theo đó sắc mặt biến đổi, không tự chủ bước lên một bước. Dần dần, trong bầu trời mù mịt kia xuất hiện một chấm đen nhỏ. Ánh mắt của Cầu Đầu Nhi thật là tinh, không ngờ lại phát hiện ra trước nhất.
Một con bồ câu trắng giương cánh bay tới, đáp trên giá nuôi bồ câu, mấy người Cẩu Đầu Nhi đều thở phào nhẹ nhõm, mặt mày tươi rói. Mấy người họ phụ trách kết nối “thông tin đường bộ Phi cáp tương quân”, dọc đường tận dụng hiệu buôn, nông trại, một vài ưu đãi, thuê nhân viên, chăm sóc chim bồ câu.
Các thức truyền tiếp sức bồ câu của các trạm phi cáp, hôm nay chính thức bắt đầu sử dụng Phi tướng quân, là ngày đầu tiên thử truyền tin.
Cẩu Đầu Nhi bước nhanh về phía trước, gỡ ống trúc nhỏ buộc trên chân chim bồ câu, quay lại bên Lý Ngư, kính cẩn dâng lên bằng hai tay. Lý Ngư nhận lấy, kiểm nghiệm xi sáp phong kín, rồi mở ra đọc thư ngay tại chỗ.
Hồi lâu, đuôi lông mày của Lý Ngư khẽ nhếch lên, Cẩu Đầu Nhi nhìn Lý Ngư chăm chú, thật sự không nhìn ra thần khí cổ quái kia là như nào. Là…vui hay là không vui đây? Cẩu Đầu Nhi đang nghĩ nghĩ, Lý Ngư bỗng vỗ bờ vai gã, khen:
- Tốt lắm. Đường bộ này tương lai sẽ phát huy tác dụng đấy. Các ngươi chú ý một chút, để không xảy ra sai sót, từng tin tức của chúng ta đều truyền ba bản, xem hai bản khác có đến không đấy.
Dùng bồ câu đưa tin, ngoại trừ nguyên nhân thời tiết, nguyên nhân con người thì còn có ác điểu quấy nhiễu. Rất khó nói dùng bồ câu đưa tin chúng vừa bay đi có bị diều hâu bắt mất hay không. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà quan phủ không dùng cách thức liên lạc này, dù nó rất nhanh, nhưng đôi khi lại gây ra sai sót rất lớn.
- Vâng! Hầu gia yên tâm, Cẩu Đầu Nhi sẽ canh ở đây, nếu có tin tức, lập tức bẩm báo Hầu gia!
Cẩu Đầu Nhi cung kính khoác áo da Hải Long cho Lý Ngư, tiễn hắn đi xuống, phấn khởi:
- Thành công rồi. Các ngươi sẽ có thưởng, chúng ta chờ đi, chờ xem có nhận được nốt hai phần thư bồ câu đưa tin nữa không, nếu nhận được thì Cẩu gia nhất định trọng thưởng!
Nhân viên nuôi dưỡng chim bồ câu vui sướng nói:
- Cẩu gia cứ yên tâm ạ, thời điểm chúng tiểu nhân lựa chọn tuyến đường, địa điểm tiếp xúc, đều thiết lập trong thành trấn. Những địa phương này, diều hâu và ác điểu rất hiếm khi gặp, bồ câu gặp nạn khả năng không cao.
Cẩu Đầu Nhi cười híp mắt nói:
- Được. Vậy chúng ta chờ đi. Nếu ba con bồ câu đưa tin đến đủ, vậy thì dễ có mặt mũi ở trước mặt Hầu gia rồi, khà khà…
So với sự náo nhiệt trên đỉnh Chiết Mai, Thái Cúc cung vắng lạnh hơn nhiều.
Đầu tiên, đỉnh Thái Cúc không có phụ nữ và trẻ em, nên thiếu hơi thở cuộc sống. Thứ hai, trên đỉnh Thái Cúc không có gia đình thành thân, đương nhiên, cũng không thể nói như vậy, tử sĩ triệu hồi từ các nơi, thủ lĩnh của bọn họ đều đã trên năm mươi, có vợ hết rồi, nhưng lúc này mấy hộ gia đình này chia ra ở đỉnh Thái Cúc, căn bản là không cảm giác được. Mà thanh niên nam nữ vốn được đào tạo là quân nhân và thích khách giờ còn chưa thay đổi hoàn toàn khí chất, vẫn trầm ổn, kiệm lời, khiến cho toàn bộ không khí trên đỉnh Thái Cúc rất nặng nề.
Mà đám binh lưu manh ngoài thành cả vui đùa ầm ĩ, bọn họ cảm thấy tranh cãi hết sức ầm ĩ phiền toái, nhưng hôm nay một chút không khí ồn ào đều không có, đã có không ít người dần dần thích ứng được loại không khí này lại cảm thấy không quen. Cho nên người tuần tra đầu thành sẽ theo bản năng liếc nhìn lên sơn đạo một cái. Dĩ nhiên, đường núi rất yên tĩnh, tuyết đọng trên núi thỉnh thoảng chỉ có dấu chân thú, căn bản không có bóng người.
Trong tòa cung điện rộng lớn càng cảm thấy vắng lạnh, dù là đốt chậu than nhưng cũng không ngăn được sự lạnh lẽo cô quạnh trong lòng. Công chúa điện hạ mấy ngày qua cũng lười xuống giường, nàng dựa vào giường, bốn góc đều có chậu than ấm, cầm quyển sách mà Mặc Tiêu Tiêu tìm cho nàng, không biết là đang đọc hay là đang ngủ gà ngủ gật nữa.
Điện hạ buồn bực không vui như thế, lão nô Mặc Bạch Diệm trung thành cũng rất buồn bực theo, nhưng lão cũng hết cách. Điện hạ không có hứng thú với bất cứ cái gì cả, đã sắp hết năm rồi, toàn bộ đỉnh Thái Cúc càng thêm quạnh quẽ, mọi người tựa như đều không có tinh thần.
- Ôi!
Bên ngoài phủ thành chủ, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhi đều mặc áo khoác da rộng, tay giấu trong áo choàng, nhìn nhau thở dài, mặt mày sầu khổ. Hai người cứ nhìn trời than thở, tiếng thở dài cũng tầm mười bảy mười tám cái rồi.
Đúng lúc, một tử sĩ chạy đến, từ xa đã gọi:
- Tổng quản! Đại tổng quản!
Mặc Bạch Diệm nhướng mày đầy không hài lòng:
- Gọi to cái gì, chẳng ra thể thống gì cả.
Nhưng, giọng lão cũng không lớn, chỉ là lẩm bẩm mà thôi, đợi người kia đến trước mặt mới nói:
- Chững chạc chút đi, có phải thủ lĩnh các lộ đều đến rồi hay không?
Tối hôm nay là giao thừa rồi, Mặc Bạch Diệm thấy lạnh tanh như này cũng không phải là cách, bèn triệu người phụ trách các lộ tử sĩ đến, hiện giờ thành Thái Cúc có rất nhiều việc, cộng thêm một vài thanh niên ưu tú đang được bồi dưỡng làm thủ lĩnh dự bị, quyết định cùng nhau chúc tết điện hạ, gia tăng bầu không khí náo nhiệt ở đây.
Người trẻ tuổi kia phấn chấn:
- Không phải ạ, là Lý Ngư đến. Lý Hầu gia tới.
Mặc Bạch Diệm nghe thế tim giật thót:
- Lý Ngư? Hắn tới làm gì?
Đối với Lý Ngư, lão phát hiện tâm tình của mình giờ rất kỳ lạ, có chút sợ hãi, sợ Lý Ngư không biết giở chiêu trò gì nữa, lại có chút vui mừng, bởi vì bây giờ Thái Cúc cung không có chút không khí hào hứng nào, chỉ có mỗi lần Lý Ngư phái người tới, thì trên mặt mọi người mới có chút nụ cười.
Người trẻ tuổi kia lắc đầu nói:
- Thuộc hạ cũng không biết ạ. Hầu gia nói, hắn muốn gặp thành chủ.
Mặc Bạch Diệm do dự nhìn Phùng Nhị. Phùng Nhị vội nói:
- Mau, mau mời hắn đến phủ Thành chủ.
- Vâng ạ.
Người trẻ tuổi kia đáp lời, rồi chạy đi như bay.
- Lý Ngư tới ư? Hắn lại tới làm gì? - Dương Thiên Diệp khe chau đôi mày thanh tú, mặt đầy nghi hoặc, nhưng dáng vẻ lười biếng, ưu tư, chán chường đã bị quét sạch.
Mặc Tiêu Tiêu lắc đầu nói:
- Thuộc hạ cũng không biết, hắn đã đi phủ thành chủ rồi ạ.
Dương Thiên Diệp lập tức hất cái chăn ra:
- Mau, mau giúp ta thay quần áo, trang điểm.
Rồi như sợ Mặc Tiêu Tiêu hiểu lầm, nàng còn nói to:
- Cũng không thể không ăn mặc đàng hoàng được, không để hắn khinh thường thành Thái Cúc ta.
Thật sao? Đúng là nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà! Mặc Tiêu Tiêu thầm nói, giúp Đại tiểu thư ăn mặc trang điểm.
Kết quả chính là, Lý Ngư được đám người Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị, Khoáng Tứ gia, Kiều Tam thúc tiếp đón ở phủ thành chủ rất lâu, quản sự các lộ của Dương Thiên Diệp tới chúc tết đều đến cả, toàn bộ chật ních cả sảnh đường, tựa như cuộc hội nghị gặp mặt đầu năm mới thì Dương đại tiểu thư mới lững thững xuất hiện.
Diễm quang bắn ra bốn phía!
Gọi là diễm quang bắn ra bốn phía, giờ phút này nhìn vào Dương Thiên Diệp, tự nhiên sẽ hiểu.
- Hầu gia, tiểu nữ không đón từ xa, thứ tội.
Dương Thiên Diệp cất tiếng thánh thót, từ tốn nói một câu, không có dáng vẻ biết tội, được Mặc Tiêu Tiêu đỡ, ưu nhã đi tới vị trí ngồi chính.
- Hài, đừng làm bộ nữa! - Lý ngư đứng lên, vẻ mặt không biết làm sao: - Nàng cả một bụng tức bấy lâu rồi, còn không bớt giận à, cũng sắp tới năm mới rồi, nàng có giận ta cũng được, nhưng nàng không thể không biết ngại ngay cả mặt mẹ chồng cũng không đi gặp chứ?
Một câu nói này của Lý Ngư làm Dương Thiên Diệp đang định ngồi vào ghế lập tức khựng lại. Nàng lướt nhìn bộ hạ ngồi đầy cả sảnh đường, ai nấy mặt mày đều vô cùng kinh ngạc, sau đó họ như phát hiện ra không phải bí mật gì lớn, mặt đầy hưng phấn, ánh mắt hết nhìn nàng lại nhìn Lý Ngư.
- Ngươi... Ngươi nói lung tung gì đấy.- Dương Thiên Diệp như mèo bị đạp đuôi, nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng: - Bổn cô nương có quan hệ gì với ngươi chứ, ngươi.... cấm được nói bậy bạ!
Lý Ngư mặt mày đau khổ:
- Thiên Diệp, nàng còn giả vờ gì nữa?
- Ngươi... Ngươi mới giả vờ ấy. Ngươi nói đi, ta và ngươi có quan hệ gì nào?
- Nàng là vợ ta!
- Mụ nó, ngươi dám đối chất không?
- Ta đương nhiên dám rồi! Thiên Diệp à, chính nàng đồng ý làm vợ ta mà chẳng lẽ nàng đã quên rồi ư?
- Ta nào có?
- Lũng Hữu này, trấn Song Long này. Rồi lần đó, nàng cùng La Bá Đạo, Hột Can Thừa Cơ bị binh mã của Chử Long Tướng Chử Đại tướng quân đuổi không có đường để đi, không nhà để ở, lúc ấy nàng đã nói gì với ta?
- Hở?
- Nàng nói, nếu ta giúp các nàng ẩn náu được, nàng sẽ phó thác cho ta, có đúng thế không?
Phó thác cho hắn, có thể giải thích là gả cho hắn, dĩ nhiên cũng có thể giải thích là lấy thân báo đáp hắn, Dương Thiên Diệp từng nói như thế, tuy nói ngay trước mặt thuộc hạ, quả thực không tiện mở miệng, nhưng muốn nàng lên tiếng chối từ, nàng cũng không có da mặt dầy như thế. Mặt nàng đỏ như gà mái vừa đẻ trứng.
Lý Ngư đau lòng ôm đầu nói:
- Nàng nói đi, có phải nàng từng nói câu đó không?
- Ta... ta...
Dương Thiên Diệp hốt hoảng liếc nhìn các bộ hạ đang há hốc miệng.
- Có phải nàng đã nói như vậy không? Nàng hãy dùng lương tâm của mình nói cho ta đi.
- Ta từng nói, nhưng...
- Rốt cuộc ta có che giấu được các nàng không, có đưa các nàng đến Trường An được không?
- Có, nhưng mà....
- Kết quả, nàng nuốt lời. Có đúng là, đến Trường An rồi, nàng lén bỏ trốn đi không.
- Ta có bỏ trốn, nhưng mà...
- Ta rất đau lòng, Thiên Diệp à. Ta đau lòng muốn chết, ta ăn không ngon ngủ không yên, ta...
- Sao ngươi không đi chết đi.- Dương Thiên Diệp giận giữ trước mặt tối đen: - Là ngươi cự tuyệt ta, không phải ta nuốt lời đấy.
- Ta cự tuyệt? Sao ta lại cự tuyệt? Nào nào nào, các ngươi hãy phân xử cho ta đi, Thiên Diệp cô nương có phải là cô nương tú ngoại huệ trung không, là cô nương nhân phẩm tuyệt nhã không?
Câu này... có thể đáp như nào đây? Các đầu mục đều đồng loạt gật đầu:
- Phải.
- Cô nương tốt như thế, gả cho người nào thì là phúc của người đó đúng không?
-.... Phải.
- Có phải chỉ có kẻ mù mới cự tuyệt Thiên Diệp cô nương đề nghị gả cho hắn đúng không?
-... Phải, kẻ mù mới cự tuyệt ấy.
- Ta có mù không?
-....
Dương Thiên Diệp nom tình hình này đều giận điên lên:
- Rõ ràng là ngươi cự tuyệt, vậy mà còn già lời. Hôm nay ngươi nói gì, đều vô ích thôi. Ngươi...
- Thiên Diệp!
- Cấm ngươi gọi tên ta như thế!
- Vợ ơi!
- Thôi ngươi cứ gọi tên ta đi.
- Thiên Diệp à, có phải nàng từng lẻn vào hoàng cung không?
Dương Thiên Diệp bị hắn ép sắp phát điên lên rồi, giờ dù hoàng đế ở ngay trước mặt, nàng cũng sẽ không dám không thừa nhận, huống chi ở đây đều là người của mình. Vì vậy, Thiên Diệp cô nương ưỡn ngực hùng hồn đáp:
- Phải đấy, thì sao nào?
- Lúc nàng vào cung, dùng tên giả gì?
- Quách Hân Điềm đấy, thì sao nào?
- Nàng nói ta che chở cho nàng đến Trường An cùng nhau giải tán, không gặp lại nhau nữa à?
- Đúng thế, thì sao nào?
Dương Thiên Diệp trợn mắt nhìn Lý Ngư, mặt đầy xấu hổ.
Lý Ngư chậm rãi nâng tay lên:
- Hoàng đế cáo mệnh, trao cho vợ của Lý Ngư Khai quốc hầu Dân Châu Quách Hân Điềm làm Khai Quốc quận công phu nhân. Thiên Diệp à, nàng còn muốn cãi lý nữa không?
Vô số cặp mặt đều nhìn Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp thì mơ màng nhìn Lý Ngư, trong lòng chỉ nghĩ: Ta muốn nhảy vào Hoàng Hà, liệu có gột sạch sự trong sạch của ta không nhỉ? Hoàng Hà... ở đâu nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận