Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 91: Chỉ cầu bình an, không cầu tiền đồ
Viên Thiên Cương là người thấy sao nói vậy. Nếu đã thấy được tiền đồ vận mệnh của Hoa Cô, một nhân vật như vậy sao có thể không chú ý? Một khi đã chú ý thì sao có thể ngay cả chuyện cô bé là nam hay nữ cũng không nhìn ra.
Tuy nhiên, nếu bỏ qua chuyện Viên Thiên Cương vốn là hậu duệ hoàng thất Đại Tùy thì y cũng không công khai chuyện này. Làm một người tu hành, Viên Thiên Cương vẫn tôn thờ cách đối nhân xử thế thuận theo ý trời, ý trời đã như vậy thì cần gì phải làm trái ý trời?
Vì vậy, tuy y có một thân tuyệt học, cộng thêm từ nhỏ biết mình là con trai bí mật của Tùy Văn Đế Dương Kiên, nhưng tới bây giờ y cũng chưa từng nghĩ sẽ tuyển quân mua ngựa khôi phục lại giang sơn của Đại Tùy. Cũng tương tự như vậy, đối với tương lai của Hoa Cô, y cũng không giải thích nhiều.
- Cứ để cho người của Võ gia coi nó thành một hiểu lầm tốt đẹp, một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu rõ lời nói của ta có dụng ý gì.
Nghĩ đến đây, Viên Thiên Cương âm thầm thở dài: Ta cần gì phải tiết lộ tiên cơ? Nói cho cùng, có lẽ là do ta có lòng hiếu thắng, tu luyện chưa đến nơi đến chốn!
Tuy nhiên, y lập tức tự an ủi mình: Mặc kệ đi, làm theo ý mình là được! Nếu con người không có tim gan thì cho dù có tu đến mức thông thiên nhãn cũng có ý nghĩa gì.
Dương Thị nghĩ Viên Thiên Cương nói là tương lai con gái mình có thể trở thành Hoàng Hậu, vui mừng đến như ngất đi. Bà cố gắng duy trì tỉnh táo, âm thầm tự nhắc nhở chính mình:
- Chỉ có thể nói cho tướng công biết, việc cơ mật này vạn không thể lộ ra ngoài. Nếu không, một khi người khác biết được, chỉ e là nhà tan ngay cả cơ hội tiến cung cũng không có, ngàn vạn lần cẩn thận, ngàn vạn lần cẩn thận.
Bà nghĩ vậy liền nhìn Hoa Cô, đầu đội tóc húi cua khăn con trai, trên người áo bào hoa lăng ngắn, eo cột da mang, tinh thần sáng láng, càng nhìn càng giống bé trai, càng nhìn càng thuận mắt. Bà quay sang tỳ nữ đi cùng đang đứng bên ngoài nhưng cũng không nói ra.
Dương Thị nói giọng hòa khí nói:
- Quý khách đến, sao con không hiểu chút quy củ gì thế. Con đúng là quá bướng bỉnh! Mau trở về hậu trạch đi chơi, chớ bướng bỉnh nữa, buổi tối mẹ còn phải kiểm tra bài tập của con đấy!
Hoa Cô vừa nghe mẹ sẽ kiểm tra bài tập của mình, tức thì khuôn mặt nhỏ nhắn sầm xuống, bất mãn đồng ý rồi quay người đi ngay.
Dương phu nhân quay qua nhìn Viên Thiên Cương, vui mừng nói:
- Đa tạ tiên sinh nói lời tốt lành, chỉ có điều những lời này nếu như lan truyền ra ngoài e là không tốt, tiên sinh…
Viên Thiên Cương ngầm hiểu, mỉm cưởi nói:
- Đương nhiên Viên mỗ sẽ không nói với người khác về việc này.
Dương phu nhân nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Trong lòng đang nghĩ chờ phu quân trở về sẽ tặng một phần hậu lễ cho Viên Thiên Cương. Lại muốn hỏi thăm về tin tức trong kinh, trưởng tử của Hoàng đế hẳn đã có thái tử phi, cũng không biết Thái tử phi kia có phúc khí không, tương lai thái tử phải đổi chủ, làm thế nào để đưa con gái cho người ta, trong lúc nhất thời trong lòng ngẩn ngơ, lại vui mừng.

Cát Tường chạy tới đầu đường cũng không nhìn thấy bóng dáng Lý Ngư đâu, đang muốn tìm người hỏi thăm chỗ ở của phủ Tư Mã, cùng lúc đó Diệu Sách cùng Dư Thị vừa từ hiệu thuốc đi ra, vừa lúc gặp phải nàng.
Cát Tường vừa thấy Diệu Sách và Dư thị, đôi mắt lại đỏ lên. Nhớ tới phụ thân và kế mẫu đối xử vô tình với mình, trong lòng Cát Tường rất đau khổ, tuy đã xem như cắt đứt liên hệ nhưng phụ tử huyết thống, tầng quan hệ này cũng không thể bỏ được.
Nàng do dự một chút rồi đi lên phía trước, hơi cúi đầu nói:
- Cha, mẹ, hai người…
Cát Tường còn chưa nói hết câu, Dư thị đã biến sắc, kéo Diệu Sách nói:
- Chúng ta đi!
Vẻ mặt Diệu Sách cực kỳ khó chịu như gặp rắn rết, quát lớn:
- Từ khi ngươi tự bán thân vào Trương Phi Cư, ngươi và Diệu gia đã không còn quan hệ gì, còn muốn nói cái gì. Tránh ra! Tránh ra!
Cát Tường đang đứng ở chỗ đó, Diệu Sách khiển trách bảo nàng tránh ra rồi lôi Dư Thị vội vàng bước về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, giống như là sợ Cát Tường đuổi theo.
Cát Tường ngây người ra một lúc, đột nhiên phá lên cười. Nàng đã hiểu được vì sao phụ thân và kế mẫu lại có bộ dạng như vậy rồi, Nhậm Thái Thú muốn có được sắc đẹp của nàng, chuyện Lý Ngư vì nàng mà kết thù kết oán với Nhậm Thái Thú sớm đã truyền ra ngoài, cha mẹ không thể không biết, bọn họ đang lo lắng rước họa vào thân.
Lúc này cha ruột không để ý tới an nguy của con gái, mà chỉ nghĩ đến việc không được liên lụy tới ông ta, hận không thể cho cả thiên hạ biết là bọn họ đã cắt đứt quan hệ phụ tử. Không hiểu tại sao, nghĩ đến điều này trong lòng Cát Tường lại không chút khổ sở nào, ngược lại vô cùng thoải mái.
- Cũng tốt! Cũng tốt! Vậy… Như vậy đi…
Cát Tường mở to hai mắt, trong mắt như có một tầng sương mù, chậm rãi cất bước về phủ đô đốc, trong lòng trống rỗng, ngay cả việc Lý Ngư đi đâu cũng không muốn biết.
Nàng vừa đi được vài bước thì chợt nghe phía sau có người gọi:
- Cát Tường!
Cát Tường quay người lại thì thấy Lý Ngư bước nhanh đi tới, kéo cánh tay của nàng, vội vàng nhìn hai bên rồi kéo nàng đi, vừa trách nói:
- Cô nàng ngốc nghếch này, biết rõ Nhậm Thái Thú không chịu buông tha muội rồi sao lại còn một mình chạy ra phố thế, nếu để cho người ta bắt đi thì muội bảo ta phải đi đâu mà tìm! Không bớt lo đi được…
Cát Tường bị Lý Ngư kéo đi, vừa chạy theo hắn, nghe hắn quở trách, sống mũi bỗng cay cay, nước mắt ngập đôi mắt duyên dáng, chỉ thiếu chút nữa là rơi xuống. Từ nhỏ đến lớn, nàng không biết bị quở trách qua bao nhiêu lần, bị đánh chửi bao nhiêu lần, nhưng lại chưa có một lần nào là vì quan tâm tới nàng.
Chỉ có hắn, từ đầu đến cuối, chỉ có hắn!
Kỳ thật, Lý Ngư có thiện cảm với nàng, làm tất cả mọi chuyện vì nàng, trong lòng nàng cũng không khó hiểu. Tuy nhiên, nàng vẫn giữ thái độ do dự, bởi vì từ khi Lý Ngư từ kinh thành trở về thì không còn là một chủ cho thuê nhà nữa, hắn có tư cách nằm trong những quý nhân có quyền lực cao nhất ở Lợi Châu.
Người cao quý như vậy, Cát Tường tự hỏi là không có tư cách gả cho hắn. Nhưng làm thiếp cho người ta, nàng lại không cam lòng. Giờ khắc này, cái gì là chính thất, thê thiếp, vợ lớn vợ nhỏ, Cát Tường đều không để ý đến nữa, nàng tình nguyện lấy thân báo đáp, tình nguyện giao cả bản thân mình cho hắn!
Nàng chưa bao giờ biết cảm giác an toàn là gì, giờ phút này nàng tin tưởng hắn vô điều kiện, tin tưởng hắn sẽ không hại mình. Giờ phút này, cho dù Lý Ngư kéo nàng chạy tới chân trời góc bể, nàng cũng sẽ đi theo mà không hỏi một câu nào.
Nếu thật sự theo hắn tới chân trời góc bể thì sẽ thế nào? Khi còn ở Diệu gia, gần người nhà trong gang tấc đấy nhưng lại xa hơn cả chân trời.
Chỉ cần có cảm giác bình an, Đông Tây Nam Bắc đều tốt.
- Tên Liễu Hạ Huy chết tiệt này!
Một cái chén trà bằng sứ bị đạp nát trên mặt đất, Nhậm Oán tức giận đến mức thịt trên gò má còn rung lên, sắc mặt xanh mét:
- Tố cáo ta? Hắn có gì tốt đẹp chứ! Nhớ ngày cùng trúng cử, khi tùy ý phong lưu, lão tử được đặt tên hiệu “Nhậm lão ma”, lẽ nào kém hơn hắn “Hạ Lưu Huy”, đê tiện hạ lưu.
Hôm sau, Nhậm Oán nghe tin Kinh Vương đã đến Lợi châu, Võ Sĩ Hoạch đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho Kinh Vương nhưng không hề báo cho lão biết, lập tức trong lòng lão tràn ngập căm hận. Lão vội vã chuẩn bị đang định đến Tích Thúy Đài để gặp Kinh Vương thì lại nghe nói Liễu Hạ Huy muốn buộc tội lão, càng khiến cho cơn giận của lão tăng gấp bội.
Quản gia cũng hùa theo hán nói:
- Lão gia, ngài xem chuyện này nên xử lý như thế nào? Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có tới chỗ của Kinh Vương hay không?
Nhậm Oán đột nhiên dừng bước, trầm ngâm một lát, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Kinh Vương không thể không gặp! Lão phu đi gặp Kinh Vương, ngươi lập tức phái người đi hỏi thăm tin tức cho ta xem những người khác có hành động gì không! Chỉ bằng một Liễu Hạ Huy, không làm gì được lão phu, chỉ sợ …. Ừ?
Quản gia ngầm hiểu, vội vàng đáp:
- Vâng! Lão nô phái người đi tìm hiểu ngay!


Bạn cần đăng nhập để bình luận