Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 102:

Lê Tương cũng thích ở nhà hiện tại, hoàn cảnh nơi đó rất thoải mái, ngặt một nỗi, nhà đối diện quá ác nghiệt, sống ở đó thêm giây phút nào, cũng khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa sau này gia đình nàng sẽ buôn bán trong thành, chẳng lẽ cả ngày cứ phải đi đi về về hai nơi? Phải biết rằng, qua qua lại lại, mỗi lượt cũng mất hơn tiếng đồng hồ, nàng lo phụ thân quá mệt mỏi.
Nàng đã lên lầu nhìn qua rồi, trên đó có hai gian phòng ở, một lớn một nhỏ. Bên trong phòng nhỏ có thể kê một cái giường đôi, lại đặt thêm một cái bàn nhỏ nữa, đến lúc đó nàng và biểu tỷ sẽ dùng chung căn phòng này.
Còn căn phòng lớn dành cho phụ mẫu. Đúng là hơi chật chội một chút, nhưng chỉ cần cố gắng chừng nửa năm, một năm, chắc chắn nàng có thể kiếm đủ tiền mua một căn nhà lớn cho người nhà mình sinh hoạt.
Không sai, Lê Tương rất tin tưởng vào bản thân mình!
“Nương, ngươi nghĩ mà xem, nếu ngày nào chúng ta cũng đi đi về về trong thôn, vậy phụ thân sẽ mệt mỏi lắm.”
Một câu này trong nháy mắt đã đâm đúng điểm yếu của Quan thị, thê tử nào chẳng xót xa cho trượng phu nhà mình? Vì vậy bà cũng kiên định đứng về phía nữ nhi.
“Tương Nhi nói không sai, chúng ta nên sống trong thành thì hơn. Cũng không cần dọn quá nhiều thứ, chỉ cần mang theo đệm chăn, lại lấy hai bộ quần áo mang đến là được.”
Lê Giang: “……”
Tức phụ và nữ nhi đều quyết định dọn vào trong thành, hắn không đồng ý, chẳng lẽ bỏ hai mẫu nữ ở đây, một mình hắn quay về sao? Hiển nhiên hắn chỉ có thể đồng ý thôi.
Còn Quan Thúy Nhi, nàng ấy chẳng có chút ý kiến nào cả.
Ở nhà cô cô, nàng ấy được ăn no ngủ kỹ, còn có thể làm công kiếm tiền, cuộc sống hàng ngày tốt đẹp như thế, dù bảo nàng ấy ngủ trên mặt đất dưới cửa hàng, nàng ấy cũng đồng ý.
Sau khi thống nhất ý kiến của mọi người, Lê Giang lập tức chạy đi chèo thuyền qua đây. Khi quay lại, hắn chỉ dừng một khoảng thời gian ngắn để mọi người cùng chuyển hết chén đũa, lồng hấp, băng ghế dài… lên trên bờ, sau đó lại tiếp tục dong thuyền qua một nơi khác neo lại, hiển nhiên nơi này gần hơn nhiều so với đi từ trà lâu bên kia qua đây.
Lê Tương trực tiếp khiêng mấy băng ghế dài chuyển từ trên thuyền xuống, đặt hết lên lầu, chỉ cần ba cái băng ghế dài, cộng thêm vào tấm ván gỗ là được một cái giường. Trong nhà đã có sẵn vài tấm ván gỗ, chỉ chờ ngày mai chuyển qua bên này là xong. Coi như đã giải quyết xong chuyện giường nằm cho cả nhà.
“Bụng đói quá…… Biểu tỷ, ngươi có đói bụng không?”
Quan Thúy Nhi lắc đầu nói không đói bụng.
Lê Tương không tin. Nàng vừa đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, theo vị trí của mặt trời, hiện tại đã tới giờ Thân ( 3 giờ chiều). Đúng là… có cửa hàng mới, vội vội vàng vàng làm bao nhiêu việc đã quên cả bữa cơm trưa.
Nàng còn nhớ rõ, khi qua bên này, trên đường đi nàng có thấy một tiệm cháo.
“Biểu tỷ, đi! Hai chúng ta đi mua chút cháo mang về ăn.”
Lê Tương kéo tay Quan Thúy Nhi. Sau khi rửa sạch hai cái chén lớn, hai người lập tức đi ra cửa.
“Biểu tỷ, về sau ngươi phải tập làm quen với chuyện ra khỏi cửa. Chờ tới khi cửa hàng nhà chúng ta bắt đầu buôn bán, chắc chắn ngươi phải đi tới rất nhiều nơi. Ngươi nói xem, lỡ như ta đang xào nấu đồ ăn, lại thiếu một thứ gia vị, hoặc rau xanh, nguyên liệu gì đó, cần ngươi phải đi mua. Kết quả ngươi vừa ra khỏi cửa đã ngây ngốc, không biết nên đi bên trái hay đi bên phải, như vậy không ổn chút nào. Cho nên mới nói, từ giờ trở đi, ngươi phải thuộc đường.”
Mặc dù biểu muội đang đi ở phía trước, không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Quan Thúy Nhi, nhưng nàng ấy vẫn tỏ ra rất nghiêm túc gật gật đầu.
Nàng ấy rất thích cảm giác được biểu muội yêu cầu, được biểu muội khẳng định, hay nói cách khác, nàng ấy rất muốn được trở thành một người hữu dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận