Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 125:

“Đây là trà hoa cúc la hán quả, có công dụng trừ hoả, sáng mắt, mùi vị ngọt. Chỉ là bây giờ vẫn còn nóng, chờ cơm nước xong lại uống.”
Liễu Kiều liếc mắt nhìn một cái, sau đó không dấu vết nuốt nhanh một ngụm nước miếng. Cuối cùng nàng ấy thu hồi ánh mắt lại, tập trung vào mâm cơm của mình, gắp một miếng măng mùa đông xào thịt. Rốt cuộc tới lúc này nàng ấy mới bỏ tấm khăn che mặt ra.
Lê Tương cũng được nhìn thấy tình huống trên mặt nàng ấy. Hoá ra trên cánh mũi và khóe môi của nàng ấy mọc ra một cục mụn be bé hồng hồng.
“Đây là thịt??”
Tại sao lại mềm mịn và trơn nhẵn như vậy? Chỉ cần cắn vào trong miệng, lại phảng phất như miếng thịt trong miệng muốn tan chảy ra! Bởi vì quá kinh ngạc với hương vị của thịt, khiến cho nàng ấy xem nhẹ mùi thơm của măng.
“Đúng là thịt, chỉ là trong quá trình ướp, ta có áp dụng một chút kỹ xảo nhỏ. Ngươi mau ăn đi, đừng để thức ăn nguội.”
“Đều là ngươi làm ư?”
Lê Tương vô cùng kiêu ngạo gật gật đầu.
Lúc này Liễu Kiều mới cảm thấy dường như nàng ấy đã nhìn nhầm rồi. Tay nghề của tiểu nha đầu này còn giỏi hơn rất nhiều so với mấy nữ đầu bếp trong quý phủ của nàng ấy. Tiểu cô nương này đúng là người có bản lĩnh.
A! Măng mùa đông xào thịt ăn cùng với cơm ngô ngon quá đi!!
“Nếm thử canh đậu xanh nha, có thể thanh nhiệt.”
“A…… Chỉ là màu sắc của nó quá khó coi. Vì sao người khác làm bánh đậu xanh đẹp như vậy, ngươi làm canh đậu xanh lại xấu nhường này?”
Lê Tương: “……”
“Phu nhân, ngươi đừng chỉ nhìn bề ngoài. Điều mấu chốt nhất trong một món ăn chính là hương vị của nó, chỉ đẹp mắt thôi thì có ích lợi gì. Đương nhiên trình bày đẹp có thể mang lại sự hứng thú cho người khác, cũng hữu dụng. Nhưng ngươi cứ nếm thử đi, coi như tôn trọng thành quả lao động của ta.”
Đúng là có loại lý lẽ này thật.
Liễu Kiều cau mày, múc một muỗng canh đậu xanh, nàng ấy cẩn thận đưa lên mũi ngửi vài hơi rồi mới thử nhấp một ngụm.
A? Mùi vị sột soạt này……
Ưm? Dường như rất thơm.
Lại múc một muỗng thử xem mùi vị.
A! Cái này là xương sườn! Hầm thật mềm! Không cần dùng chút sức nào để nhai, chỉ cần nhẹ nhàng cắn một miếng, thịt lập tức bở tơi trong miệng.
Vị thịt còn nồng đậm mùi hương đậu xanh thơm mát, càng nhai càng thơm, ừm, lại uống thêm một ngụm canh.
“Dư vị ngân nga không ngớt……”
Lê Tương: “……”
Người có văn hoá nói chuyện đúng là khác biệt thật.
Liễu Kiều không mở miệng nói chuyện nữa, nàng ấy bắt đầu tập trung vào thanh toán đống đồ ăn trước mắt. Mặc kệ bên cạnh có người nhìn, nàng ấy cũng không chịu giảm tốc độ.
Một chén cơm ngô hết sạch, một chén canh xương sườn không còn thịt, chỉ dư lại một nửa canh.
Tới đĩa măng mùa đông xào thịt, sau khi nàng ấy phát hiện ra bản thân mình đã ăn quá sạch sẽ, sợ mất mặt cho nên đành mạnh mẽ nhịn xuống, quyết định lưu lại một tầng mong mỏng trên đĩa.
Ăn quá no rồi, dường như bụng hơi căng, nhưng nàng ấy vẫn muốn uống thêm một chút ly trà ngọt ngào kia.
Ánh mắt Liễu Kiều lộ ra thèm khát hơi trần trụi, Lê Tương lại rất hiểu ý, lập tức bưng qua cho nàng ấy ly trà hoa cúc la hán quả.
“Uống một chút đi, dễ tiêu hoá thức ăn.”
“Ừm……”
Trà này có chút không giống những loại trà nàng ấy từng uống, có chút hơi kỳ quái, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Liễu Kiều uống một ngụm, nhấm nhấm, lại uống một ngụm, một ngụm, một ngụm.
Sau đó, hết sạch một ly rồi.
Lê Tương cười, nàng đã nhìn ra, vị tiên nữ tiệm sách này rất thích ăn đồ ngọt.
“Phu nhân, ngươi cứ từ từ uống trà hoa cúc la hán quả này nhé, xẩm tối ta sẽ qua lấy bình.”
“A? Không cần, buổi tối ta không ăn cơm.”
Liễu Kiều lau lau miệng, sau đó lại một lần nữa đeo khăn che mặt vào.
“Không ăn cơm ư? Đâu có được, dù nhiều dù ít cũng nên ăn nha. Bằng không rất dễ dàng bị bệnh đau bao tử, sẽ khó chịu lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận