Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 129:

Lê Tương cũng khá vừa lòng với nó, dù sao nàng cũng muốn bán những món ăn nhẹ, đồ ăn cho gia đình, nếu làm bảng hiệu quá cao quý, ngược lại sẽ hơi khập khiễng, giản dị vẫn hơn.
“Phụ thân, tìm được người xem ngày tốt chưa? Ngày nào chúng ta có thể khai trương?”
“Đã tính xong rồi, thầy tướng số kia nói ngày kia rất tốt, khai trương đại cát, tài nguyên cuồn cuộn!”
Lúc này Lê Giang lại không còn xót xa về những khoản tiền hắn đã chi ra nữa. Rốt cuộc có trả giá mới có thu hoạch, chỉ hai ngày nữa, nhất định nhà bọn họ sẽ được gặt hái thành quả.
“Được được được, mong rằng sau này nhà chúng ta sẽ tốt đẹp.”
Ba người âm thầm cảm thấy hưng phấn khó nhịn, sau đó dứt khoát chuyển hưng phấn thành hăng say, đi dọn vệ sinh toàn cửa hàng, lau chùi, quét tước bên trong bên ngoài một lần.
Chờ sau khi mọi người dọn dẹp xong, trời bên ngoài cũng tối, Lê Tương vẫn nhớ Thanh Chi sẽ qua bên này lấy chè bột củ sen, vì vậy nàng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi, hạt sen cũng cho vào bình gốm hầm nhừ từ trước.
Còn đồ ăn của nhà bọn họ.
Hôm nay bên trong cửa hàng đã xây xong, vẫn còn bình canh đậu xanh xương sườn nàng mới nấu lúc giữa trưa, vì vậy cơm chiều hôm nay chỉ cần hấp chút cơm, xào chút đồ ăn là được. Vừa vặn lần trước nàng mua cà rốt vẫn còn, cho nên tối nay nàng tính toán xào một đĩa cà rốt trứng gà.
Có mặn có chay, lại nhiều dinh dưỡng.
Thời điểm Thanh Chi tới, cả nhà Lê Tương đang chuẩn bị ăn cơm. Không khí bên trong cửa hàng hơi mờ mịt, có một ngọn đèn nho nhỏ thắp sáng xung quanh, mùi hương đồ ăn thơm ngon bay khắp nơi, người một nhà bọn họ đang nói nói cười cười rất vui vẻ, nàng ấy đứng bên ngoài, cảm thấy hơi ngại ngùng nếu lên tiếng phá vỡ khung cảnh đầm ấm này, vì vậy đành đứng ở cửa sau, chờ Lê Tương làm xong món ăn.
Cũng may món chè hạt sen bột củ sen chín rất nhanh, Thanh Chi chỉ đứng đợi một chút đã xách đồ ăn về rồi.
Nàng ấy là người tập võ, bước chân đi đường cực nhẹ, không phát ra chút thanh âm nào, lúc lên lầu đã doạ cho Liễu Kiều đang soi gương sợ tới mức nhảy dựng lên. Liễu Kiều luống cuống tay chân, vội vàng đeo lại khăn che mặt.
“Thanh Chi! Lần tới trước khi đi vào nhớ gõ cửa!”
Thanh Chi: “……”
Cửa có đóng đâu, tại sao phu nhân lại trách nàng ấy rồi??
Chỉ mọc mỗi hai cái mụn, vậy mà xem qua xem lại hết cả một buổi trưa, đã để ý tới chúng nó như vậy, nhưng chết sống cũng không chịu đi mời đại phu, đại khái cũng chỉ có một mình phu nhân nhà nàng ấy mới có loại suy nghĩ kỳ quái như thế này.
“Đây là chè hạt sen bột củ sen mà Lê Tương làm.”
Liễu Kiều bưng qua, nhìn vào bên trong, chỉ thấy một chén chè nho nhỏ. Vốn dĩ nàng ấy còn sợ Lê Tương làm nhiều quá mình ăn không hết, không nghĩ tới lượng rất vừa vặn.
Không thể không nói, Lê nha đầu kia rất hiểu lòng người, hơn nữa thức ăn nàng làm rất hợp khẩu vị với Liễu Kiều.
Đặc biệt là món viên sợi củ cải kia, chua cay ngon miệng, cũng là món nàng ấy ăn được nhiều nhất.
Kết quả, sau khi ăn lại mọc mụn trên mặt
……
Quên đi, không thèm nghĩ nhiều nữa.
“Buổi tối nhớ gọi người của ngươi chú ý tình huống bên ngoài một chút, đừng để đạo tặc quấy rầy sự an tĩnh của nơi này.”
“Nô tỳ hiểu.”
Thanh Chi muốn nói lại thôi, cuối cùng sau một hồi lâu đắn đo, nàng ấy mới lại lấy hết can đảm nói: “Phu nhân, lão gia bên kia……”
“Nếu ngươi muốn quay về đến thế, vậy ngươi tự về một mình đi, dù sao ta cũng sẽ không trở về nhà cũ. Bản thân hắn ở bên ngoài thoải mái như vậy, tại sao lại bắt ta quay về nhà? Đi đi đi, ra ngoài cho ta yên tĩnh một lát.”
Liễu Kiều đuổi người đi, sau đó mới gỡ khăn che mặt xuống bắt đầu ăn chè bột củ sen. Cơ hồ, nàng ấy không có chút sức chống cự nào với đồ ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận