Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 144:

Hiển nhiên tiểu nữ hài kia cũng vậy, nàng ấy tỏ ra cực kỳ hứng thú với món này, ăn say sưa tới mức đôi mắt cong lại như vầng trăng non.
“Tỷ tỷ, đồ ăn ngươi làm ngon giống nương của ta.”
Với tiểu nữ hài kia, đánh giá này xem như đặc biệt cao. Nghe được lời này, Lê Tương cũng cảm thấy rất vui vẻ, nàng cười nói: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút, nếu không đủ lại kêu tỷ tỷ làm.”
Nói xong, nàng đang muốn rời đi, nãi nãi của tiểu nữ hài lại ngăn cản nàng.
“Cô nương, một chén này ……”
“A! Chén này tính ngài sáu đồng bối, cùng giá với sủi cảo bình thường.”
Vừa nghe giá của một chén này bằng sủi cảo bình thường, đại nương mới cảm thấy yên tâm. Chủ yếu là sủi cảo trong chén của tôn nữ nhà bà ấy quá xinh đẹp, nhìn đã biết là đắt giá, không hỏi cho rõ ràng, trong lòng bà ấy sẽ băn khoăn.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn ngươi!”
Lê Tương chỉ cười cười, cũng không nói gì, thấy tiểu nữ hài ăn ngon như vậy nàng cũng cảm thấy yên tâm, vui vẻ trở về trong phòng bếp.
Một ngày bận rộn lại qua đi, khách hôm nay còn nhiều hơn ngày hôm qua một chút, nguyên liệu hết đầu tiên là thịt. Nhưng tới giờ này rồi, nếu đi mua thêm thịt về cũng chẳng làm được mấy món ăn, vì thế Lê Tương lấy hết mấy thẻ món ăn có thịt treo trên tường cửa tiệm nhà mình xuống. Cuối cùng trên đó chỉ còn lại vài món mì sợi.
Mì trụng dầu, mì canh nước luộc thịt, mì trộn tương, những món này biểu tỷ đều biết cách làm, vì vậy nàng muốn lười một chút, chạy qua tiệm sách bên kia.
Từ xẩm tối ngày hôm qua tới giờ, bên tiệm sách kia chưa qua bên này lấy đồ ăn, Lê Tương suy đoán, chắc hẳn mụn trên mặt Liễu phu nhân bên kia đã hết rồi, hiện tại thời gian còn sớm, nàng nghĩ một chút, cảm thấy mình nên qua đó một lần, coi như qua thăm hỏi, cũng thuận tiện hỏi những chữ mình không biết luôn.
Cái cảm giác thất học này quá khó chịu. Nàng quyết tâm, về sau nếu còn cần ký khế ước gì nữa, nàng sẽ tự mình đọc được, không cần mang qua nhờ người khác. Nhanh học xong cuốn Thiên Tự Văn kia mới là chuyện chính.
Vì thế nàng dặn dò người trong nhà một tiếng, sau đó mang theo sủi cảo cải thìa vừa nấu xong qua tiệm sách. Khẳng định tiểu tiên nữ tinh xảo như Liễu phu nhân, cũng thích món ăn tinh xảo đáng yêu như vậy.
“Thanh Chi tỷ tỷ…… Ta đến gặp phu nhân, nàng thế nào rồi?”
“Phu nhân ư? Khá tốt nha. Ngươi nấu món gì mang qua vậy?”
Thanh Chi mở hộp đồ ăn nhìn vào, sau đó nàng ấy theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, một cây cải thìa thật xinh đẹp đáng yêu!
“Ngươi lên đi……”
Lê Tương không chú ý tới biểu tình của Thanh Chi, bởi hiện giờ đầu óc của nàng đã bị mùi hương từ hành lang lên lầu phủ kín. Mùi hương đồ ăn này không hề thanh nhã, tĩnh lặng như trước kia, đây là mùi hương của hoa quế pha trộn với bánh gạo kê.
Phu nhân đang ăn điểm tâm ư? Không, dường như điểm tâm không được thơm như vậy.
Nàng mang theo hộp đồ ăn đi lên, ngay trước cửa phòng có một cái bếp lò nhỏ, lồng hấp phía trên bếp lò đang bốc lên mùi hương nàng vừa ngửi thấy.
“Phu nhân, ngươi biết làm điểm tâm ư?!”
Liễu Kiều bình tĩnh nhét viên hình tròn vào cái khuôn đúc hình chiếc lá trong tay rồi ấn xuống.
“Làm điểm tâm rất khó sao?”
“Đương nhiên, dù sao ta học mãi cũng không học được. Phu nhân, ngươi thật lợi hại! Đây là bánh gạo kê hoa quế sao? Tạo hình thật là đẹp mắt……”
Bị khen nàng một hồi, Liễu Kiều không nhịn được để lộ ra một nụ cười.
“Coi như ngươi tinh mắt, đợi chút nữa mang hai lồng trở về ăn đi. Nhà ngươi khai trương ta còn chưa mang lễ mừng qua.”
“Vậy cảm ơn phu nhân!”
Lê Tương chẳng chút khách khí, nàng rất hiểu niềm vui khi đồ ăn mình làm được người khác say mê, thưởng thức.
“Phu nhân, hôm nay ta mang một món ăn nhẹ qua đây, ngươi nếm thử xong lại làm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận