Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 152:

Phụ thân của nàng còn phải ở đằng trước nhớ kỹ từng khoản, căn bản không cách nào rời đi.
Như vậy không được, nếu việc buôn bán của nhà mình cứ tiếp tục tốt như vậy, chắc chắn nàng phải tuyển thêm người. Không thể vì tiết kiệm hai ba trăm tiền công mà khiến người một nhà mình làm việc muốn suy sụp.
Đã nhiều ngày nương phải ngồi nhóm lửa cả ngày. Làm việc cả ngày như vậy, tuy cơ thể bà ấy không quá mệt mỏi, nhưng tinh thần thật sự không tốt. Tối hôm nay, nàng nhất định phải thương lượng chuyện này với phụ mẫu và biểu tỷ.
Lê Tương đang mải cân nhắc chuyện này, đột nhiên nhìn thấy Thanh Chi đang đứng ở cửa sau vẫy vẫy tay với nàng.
“Thanh Chi tỷ tỷ, tại sao ngươi lại qua bên này?”
“Phu nhân, nàng…… Muốn ăn đồ ăn ngươi làm, nàng bảo ta qua bên này mua.”
“Nàng muốn ăn món gì? Ngươi cứ nói, ta sẽ làm ngay.”
Lê Tương mời nàng ấy tiến vào phòng bếp, nhưng nàng ấy cứ đứng yên không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nói tên đồ ăn.
“Cá chua ngọt……”
“……”
“Cá chua ngọt?? Tại sao phu nhân biết món này?”
Lê Tương biết rõ còn cố hỏi.
Trên mặt Thanh Chi hiện lên một tia xấu hổ. Đương nhiên là lão gia học xong món này, sau đó hắn vui vẻ làm cho phu nhân ăn, kết quả nàng ấy đành phải đổ lên đầu Lê Tương. Bằng không phu nhân đâu chịu nói chuyện.
“Tương nha đầu, lần này ta cần ngươi giúp một chuyện. Chủ tử nhà ta học làm món đồ ăn này để nấu cho phu nhân ăn. Nhưng giữa hai người vẫn còn mâu thuẫn chưa thể hoá giải được, ta đành phải nói là ngươi làm, nếu không phu nhân sẽ không ăn. Bây giờ phu nhân hỏi tới, ta đành qua bên này nhờ ngươi giúp. Ngươi có thể làm cho ta một đĩa không?”
Nữ hộ vệ vốn lạnh lùng lại đột nhiên biến thành bộ dáng nhu nhược đáng thương như vậy, Lê Tương có buồn cười cũng chẳng cười nổi.
“Thế nhưng, đó là lừa gạt phu nhân, không tốt đâu.”
“Tại sao lại là lừa gạt chứ? Phu nhân thích ăn đồ ngọt, ăn món cá chua ngọt đó xong, tâm tình của nàng có thể vui vẻ cả ngày đó. Đồ ăn do chủ tử nhà ta làm được phu nhân ăn, hắn cũng được vui vẻ cả ngày. Một chuyện khiến hai bên đều vui vẻ như vậy, làm sao gọi là lừa gạt được.”
Lê Tương gật gật đầu, nếu đầu óc nàng chuyển chậm một chút, chắc chắn đã bị nàng ấy dùng mấy lời kia lừa gạt mất rồi.
“Thế nhưng, những lời ngươi nói cũng có nghĩa là phu nhân không muốn ăn đồ chủ tử ngươi nấu? Hiển nhiên mâu thuẫn giữa hai người bọn họ rất lớn. Với mối quan hệ giữa ta và phu nhân, ta không thể làm chuyện lừa gạt phu nhân được.”
Thanh Chi không nghĩ tới Lê Tương lại khó thuyết phục như vậy. Nghe xong những lời này, nàng ấy nôn nóng tới mức trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.
“Không phải, ngươi không hiểu chuyện này. Hai người bọn họ thật sự có tình cảm với nhau! Chỉ là ở giữa xảy ra một chút chuyện, sau đó hai người mới tách ra nhiều năm như vậy. Chúng ta có thể giúp hai người bọn họ hoà thuận với nhau, cũng là một chuyện tích công đức!”
Lê Tương vẫn lắc đầu không đồng ý.
“Nước nơi này quá sâu, nếu ta không hiểu rõ mọi chuyện, ta chắc chắn không lao đầu vào.”
Thanh Chi: “……”
Vấn đề này… quá khó nói!
“Được rồi, để ta nói cho ngươi rõ ràng một chút, kỳ thật bất cứ người nào của thành An Lăng này cũng biết sơ sơ……”
Hoá ra tên thật của Liễu phu nhân là Liễu Kiều, chính là hòn ngọc quý trên tay Liễu lão gia, người giàu thứ nhì thành An Lăng. Phía trên nàng ấy còn một vị ca ca hơn nàng ấy hai mươi mấy tuổi, nhưng không phải cùng một nương sinh ra, cho nên quan hệ giữa huynh muội bọn họ cực kỳ ác liệt.
Năm đó lão gia tử bị bệnh nặng, tự biết mình đã tới số, lại lo lắng nữ nhi mới mười bốn tuổi của mình còn ở lại trong phủ sẽ bị huynh tẩu chọn bừa một nơi gả đi, vì vậy đã hứa gả nàng cho một người từng cứu mệnh lão, cũng được lão cực kỳ tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận