Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 154:

“Có khi kết quả lại không hỏng bét như những gì các ngươi đã tưởng tượng đâu.”
“A?”
Thanh Chi đang muốn kéo nàng về tiếp tục hỏi cho rõ ràng, chỉ là lúc này Quan Thúy Nhi đi rửa rau và Lê Giang đi mua đồ ăn đều đã trở lại. Nhiều người lắm miệng, nàng ấy chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định này, sau đó lặng lẽ mang theo hộp đồ ăn trở về tiệm sách.
Liễu Kiều ngửi thấy hương vị chua chua ngọt ngọt kia, lập tức nhỏm dậy từ trên giường rồi ra ngồi ngay ngắn trước bàn.
“Tại sao đi lâu như vậy, món cá này chế biến rất phức tạp ư?”
Thanh Chi sửng sốt một chút nhưng lại lập tức gật đầu nói: “Đúng là rất phức tạp, loại cá này muốn làm cho nó thành hình, cần phải chiên và làm nước sốt nữa. Chế biến cũng không dễ dàng, chỉ cần không cẩn thận, rất dễ dàng bị phỏng……”
“Tương nha đầu bị phỏng ư?!”
“Không không không, không có…… Ý của nô tỳ là rất dễ dàng bị phỏng.”
Thanh Chi nhớ tới gương mặt của Đại Long kia, quả thực thảm không nỡ nhìn. Nếu chủ tử còn không dỗ dành được phu nhân quay về, đúng là uổng công mấy năm nay bọn họ nếm biết bao nhiêu đau khổ.
Nghĩ tới đây, nàng ấy lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Lê Tương, cũng muốn thử một lần, rồi lại không dám thẳng thắn nói ra tất cả sự thật.
Trong lúc đấu tranh tư tưởng, nàng ấy cứ đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, bộ dáng này, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết lòng Thanh Chi đang mang tâm sự.
Liễu Kiều nheo mắt ăn xong một miếng thịt cá trên đũa, nàng ấy còn tỏ ra cực kỳ thoải mái mút chút nước sốt còn dư lại trên đó, tiếp theo mới vui vẻ ăn một miếng cơm.
Mãi cho đến lúc ăn no, Liễu Kiều mới mở miệng hỏi: “Lần này trở về trông ngươi có vẻ mang tâm sự, có phải có chuyện gì đó gạt ta hay không?”
Nghe những lời này, vốn dĩ đang có tật giật mình, cho nên Thanh Chi bị dọa một trận, cả người run rẩy.
“Phu nhân…… Nô tỳ, nô tỳ.”
Quá khó khăn, thẳng thắn nói ra thì phản bội chủ tử, nhưng không nói sẽ là lừa gạt phu nhân. Giữa hai bên, chỉ có thể lựa chọn một, tại sao loại chuyện này lại rơi trên đầu nàng ấy chứ?
“Chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy, còn chuyện gì không thể nói sao?”
Liễu Kiều đang muốn buông chiếc đũa, chỉ là trên đĩa còn hơn phân nửa thịt cá, nàng ấy có chút luyến tiếc lại gắp một miếng để vào trong chén.
“Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.”
Thanh Chi ngẫm lại ngần ấy năm phu nhân luôn đối xử tốt với nàng ấy, lại ngẫm lại những lời Lê Tương nói, trong lòng run rẩy một trận, cuối cùng nàng ấy bùm một cái quỳ xuống.
“Phu nhân, là nô tỳ lừa người, món cá chua ngọt giữa trưa kia là lão gia làm, hắn, hắn đi học về, rồi tự tay làm ra……”
“À……”
Lạ một điều, khi Thanh Chi nói xong, Liễu Kiều cũng chẳng có phản ứng gì, nàng ấy chỉ vùi đầu ăn sạch sẽ đĩa cá chua ngọt kia.
Thanh Chi cảm thấy cả người mình mơ hồ. Vì sao phu nhân chỉ nhàn nhạt à một tiếng?? Không phải phu nhân nên mắng nàng ấy và chủ tử một tiếng, sau đó tức giận đuổi nàng ấy đi ư??
“Phu nhân, ngươi không tức giận sao?”
“Tại sao ta phải tức giận? Chẳng lẽ ta không xứng ăn những món chủ tử ngươi làm?”
Thanh Chi: “……”
Dĩ nhiên là không phải rồi.
Chỉ là phản ứng của phu nhân quả thực khác xa so với những gì nàng ấy tưởng tượng, chính vì vậy mới khiến nàng ấy mơ hồ không hiểu. Cuối cùng, nàng ấy đành phải chờ tới buổi tối, lén lút chạy qua Lê Gia Tiểu Thực tới tìm Lê Tương.
Lúc này, người một nhà Lê Tương vừa mới ăn xong cơm tối, còn chưa kiểm tiền xong đâu. Nghe có người tìm, mặc kệ tiền còn chưa kiểm kê xong, bọn họ đành phải cất đi trước.
“Phụ mẫu, nàng tới tìm ta, các ngươi đi rửa mặt rồi lên trên lầu đi thôi. Chuyện bên dưới cứ giao cho ta là được rồi, ta nói chuyện với nàng một lúc sẽ lên ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận