Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 179:

“Đương nhiên có thể sử dụng.”
Hơn nữa chúng còn có tác dụng rất quan trọng!
Lê Tương trực tiếp lấy dây thừng, chia từng chuỗi lòng non ra, sau đó mang đi tự mình rửa. Nói cho cùng, lớp vỏ bên ngoài của lòng non mỏng hơn đại tràng nhiều lắm, lỡ như để người khác không cẩn thận làm nó rách ra, sẽ không còn đẹp nữa.
Nàng tính toán lấy chỗ lòng non này làm chút lạp xưởng treo trên bếp.
Tại sao nàng lại nghĩ tới làm lạp xưởng? Chủ yếu là qua hai tháng nữa sẽ đến Tết, nhưng trong nhà nàng chưa chuẩn bị chút đồ khô nào. Vừa lúc trước mắt có bao nhiêu ruột non thế này, nhất định phải tận dụng hết khả năng của nó.
Đôi phụ thân nữ nhi dọn thịt vào phòng bếp, chờ qua khoảng thời gian bận rộn giữa trưa lại mang nó ra xử lý.
Vừa vặn lúc này, lại nhìn thấy Đường Huệ cách vách dẫn theo người tới. Nàng ấy tìm được hai người, một cao một thấp đều vấn búi tóc, quần áo mộc mạc nhưng rất sạch sẽ.
“Muội tử, ta đã mang người tới cho ngươi, ngươi qua xem đi?”
“Huệ tỷ tỷ, ngươi giúp đỡ cực kỳ kịp thời, ta vừa mới nhờ ngươi, ngươi đã lập tức mang người qua rồi.”
Lê Tương đi tới gần, nhìn chăm chú, hai người ấy đều tỏ ra hơi e dè, đôi tay thô ráp không ngừng vân vê góc áo. Nhìn một màn này, nàng lại không tự chủ được nhớ tới lần đầu tiên biểu tỷ bước vào nhà mình.
Đường Huệ chỉ vào phụ nhân vóc dáng cao hơn, rồi giới thiệu cho nàng: “Nàng ấy họ Tô, là người ta đã kể sơ qua với ngươi.”
A, là quả phụ kia.
“Còn nàng này họ Lưu vừa được gả vào thành không bao lâu.”
Ồ, là một người xuất thân từ nông thôn.
“Thế nào? Ngươi cảm thấy ổn không?”
“Không cần tìm nữa, quyết định là hai nàng này đi. Hiện tại hai người có thể bắt đầu làm việc chứ?”
Lê Tương chỉ chỉ hai sọt thịt trong phòng bếp. Tô quả phụ và Lưu nương tử kia không hề nghĩ ngợi đã lập tức gật đầu. Bọn họ chỉ ước được làm việc sớm một chút.
Thái độ nhân viên rất tích cực, chủ thuê cũng cảm thấy hài lòng.
“Hai người các ngươi chia nhau ra, mỗi người một thùng, đựng đầy thịt vào thùng, sau đó qua chỗ nương ta lấy một thùng bụi than nữa, tiếp theo đi theo ta ra bờ sông, ta sẽ dạy các ngươi cách rửa sạch sẽ những thứ này.”
Lê Tương mang theo phần ruột non của mình, tìm một tấm mảnh trúc, tiếp theo lập tức mang theo hai người bắt đầu công việc.
Kỳ thật, công việc này lại có chỗ tốt với hai người ấy, các nàng có thể học được biện pháp rửa sạch nội tạng heo, ngày sau có thể tự đi mua về ăn, không lo chúng nó hôi thối, còn có thể tiết kiệm được chút tiền bạc.
Bí quyết rửa sạch sẽ lòng heo, lại nằm trên những thứ bụi than còn dư lại trong quá trình đun củi trong bếp.
Kỳ thật ở hiện đại nếu muốn rửa sạch lòng lợn, nàng chỉ cần dùng một chút muối hoặc là bột mì, một túi muối nhỏ có giá hai khối tiền sẽ tẩy cực kỳ sạch sẽ tất cả lòng heo, nội tạng trong bụng heo.
Nhưng ở cái thời đại này, muối và bột mì đều là những mặt hàng đắt giá, nhà ai dám mang chúng ta rửa mấy cái lòng heo chứ?
Vẫn là bụi than tốt, không tốn tiền lại dễ sử dụng. Dùng chúng nó, sẽ tiêu trừ được thứ mùi kinh khủng trong lòng heo, nắm lấy một chút, xoa vào thứ lòng heo trơn trơn, trắng trắng kia, xoa xoa nắn nắn, lại lấy nước sông xối lên một chút, tất cả những dầu mỡ dơ bẩn sẽ trực tiếp đi hơn phân nửa.
Chỉ cần xoa xoa rửa rửa chừng hai lần là sạch hết rồi, dù sao cuối cùng vẫn còn một công đoạn chần qua nước sôi nữa.
Hai đại tỷ bên cạnh đang cọ rửa hăng hái, nhưng ngay lúc đó mặt mày Lê Tương lại trở nên đặm chiêu ủ dột.
Thứ ruột non này không chỉ yêu cầu phải chà sát sạch sẽ toàn bộ, còn phải dùng mảnh trúc cạo từng chút từng chút lớp màng mỡ và gân bên trong ra. Đã vậy, tay không được run, nếu run một chút sẽ chọc thủng lớp màng bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận