Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 184:

Lê Tương không dám chiếm lợi của phu nhân như vậy.
Liễu Kiều không để bụng, lại tự mình nhón một trái đưa tới miệng nàng.
“Cái này là người khác mang qua cho ta, ăn hay không ăn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta. Lại nói, một mình ta đâu ăn hết nhiều như vậy.”
Lê Tương nhìn theo ngón tay tiểu tiên nữ, vừa thấy, nàng đã hít hà một hơi.
Gia hoả kia chơi lớn rồi, mang tới cả một thùng! Ít nhất cũng được 50 cân!
Quá giàu có!
Không cần phải nói, người kia chắc chắn là Tần Lục Gia.
“Thanh Chi……”
Liễu Kiều nhẹ giọng hô một tiếng, Thanh Chi ở dưới lầu thoáng một cái đã xuất hiện ở cửa. Nàng ấy ném cho Lê Tương một ánh mắt đầy vẻ cảm kích, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Phu nhân có gì cần sai bảo ạ?”
“Đi rửa một rổ dâu tây, chia cho hai nhà hộ vệ ‘trông coi’ bên cạnh. Người ta vất vả nhiều như thế, ăn của hắn một chút dâu tây là chuyện bình thường.”
“Phu nhân…… Dâu tây rất quý……”
Đầy mặt Thanh Chi đều viết hai chữ đau lòng, nhưng nàng ấy càng đau lòng Liễu Kiều càng muốn nàng ấy làm như vậy.
“Ngươi ở đây chỉ với một mục đích duy nhất là nghe lời ta, nếu ta không sai bảo được ngươi, vậy ngày mai ngươi đừng tới nữa, đổi một người biết nghe lời tới đây.”
Liễu Kiều vừa dứt lời, Thanh Chi vừa nãy còn trưng ra vẻ mặt đau lòng xót ruột đã lập tức mang một cái rổ tới, sau đó thay một vẻ mặt không cần tiền, ôm một rổ dâu tây lớn đi ra ngoài.
“Phu nhân, Thanh Chi tỷ tỷ chọc ngươi bực bội ư?”
“Ừm…… Cũng không hẳn, chỉ là ta bực bội vì nàng ấy hiểu ra mọi chuyện quá muộn.”
Liễu Kiều lại ăn thêm một trái dâu tây, mới ăn được một nửa, đột nhiên nàng ấy ợ lên một cái, tiếng ợ này cực kỳ vang dội giữa bầu không khí yên lặng nơi đây.
Tình huống này cực kỳ xấu hổ.
Thật ra Lê Tương chẳng để ý chút nào, rốt cuộc tiên nữ tiệm sách cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu, nàng ấy ợ có vấn đề gì đâu, không đánh rắm là may rồi.
Nhưng Liễu Kiều không chấp nhận nổi, đại khái là nàng ấy không chấp nhận nổi bản thân mình lại phát ra thứ âm thanh xấu hổ như thế trước mặt người khác, sau đó nàng ấy cố gắng nhịn lại, nhịn tới mức đôi mắt cũng đỏ. Sau đó còn hướng ánh mắt như nhìn độc dược để nhìn chằm chằm vào đám dâu tây kia.
Lê Tương cảm thấy tình huống không đúng lắm, vội vàng chủ động nói chuyện mong muốn phá tan bầu không khí xấu hổ này.
“Phu nhân, ta nghe Thanh Chi tỷ tỷ nói, hôm nay là sinh nhật của ngươi.”
Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra câu phu nhân, ngươi muốn quà gì, đã thấy người bên cạnh rơi nước mắt.
!!!
Chẳng lẽ không được nhắc tới chuyện sinh nhật trước mặt nàng ấy ư??
“Đúng rồi, ta, ta lại già thêm một tuổi, đã 26 rồi!!”
Lê Tương: “……”
26 nha, là lứa tuổi đẹp nhất của nữ nhân, sao gọi là già được? Sau đó nàng mất biết bao công sức, vừa kể chuyện cười vừa thề thốt, mãi mới dỗ dành được tiên nữ tiệm sách cười rộ lên.
“Tương nha đầu, ngươi không biết, ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi rất hợp khẩu vị của ta, vốn dĩ muốn giữ ngươi ở lại tiệm sách làm việc lặt vặt, kết quả ngươi đã có nghề nghiệp của riêng mình, khiến cho ta tiếc hận hồi lâu.”
Liễu Kiều lau xong nước mắt thì ném cái khăn qua một bên, sau đó đứng dậy trút hết sạch dâu tây trên đĩa trở lại trong thùng.
“Ngươi mang chỗ dâu tây này về ăn với người trong nhà đi.”
Lê Tương kinh hãi, sao nàng có thể nhận thứ này được. Tần Lục Gia người ta dùng giá cao mua về với mục đích dỗ dành tức phụ, nhưng được nửa đường tức phụ của hắn lại muốn chuyển sang tay nàng… Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra chứ?
“Phu nhân, ngươi cứ giữ những thứ này lại cho mình đi, nếu ta mang cái thùng này về, phụ mẫu ta sẽ bị doạ sợ đó.”
“Thế nhưng ta cũng ăn không hết.”
Đặc biệt là hiện giờ nàng ấy nhìn một thùng dâu tây kia, nhưng chẳng còn chút hứng thú nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận