Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 186:

Trong khi đó, Liễu phu nhân lại là một cao thủ làm điểm tâm. Vấn đề ở đây là… không biết nên nói như thế nào, chỉ biết là ngay lúc nào, trước mặt hai người là một cái bàn, còn trên tay nàng lại đang dính đầy bột kê.
Dứt khoát là tiên nữ Liễu thị kia có một loại cổ thuật nào đó rồi!
Cuối cùng hai người lăn lộn gần một giờ, nấu ra hai bình gốm đầy mứt dâu tây. Bởi vì ở thời đại này không có loại bình gốm bịt kín mít như thời hiện đại, dẫn tới mứt hoa quả vốn dĩ có thể hạn sử dụng chừng một năm thời gian, nhưng ở đây chỉ có thể bảo quản được ba tháng.
Nếu thường xuyên lấy ra dùng, vẫn nên đựng vào những bình gốm nhỏ, ăn hết một bình lại mở bình khác thì hơn.
Đương nhiên việc cuối cùng này sẽ thuộc về Thanh Chi, bởi vì Lê Tương đã cùng Liễu phu nhân chuyển sang làm bánh trôi nhân mứt dâu tây rồi
Đã là ngày sinh nhật, tự nhiên muốn ăn những món ngọt ngào một chút.
Sau khi luộc chín bánh trôi nhân mứt dâu tây, lớp bột bên ngoài trở nên thật trong suốt, khiến cho người ta có thể lờ mờ nhìn thấy lớp nhân màu đỏ hồng của mứt dâu tây bên trong, màu hồng ẩn trong màu trắng, thật sự rất đẹp mắt.
Một miếng cắn xuống, lớp vỏ mềm mại, hỗn hợp với lớp nhân dẻo dẻo nóng nóng, vừa thơm vừa ngọt, hương vị thật sự không tồi.
Trước kia Liễu phu nhân đều lấy bột kê làm ra các loại bánh hấp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ấy nấu loại đồ ăn tròn tròn mập mập như vậy. Cũng bởi mới lạ, cho nên tiên nữ tiệm sách vốn không ăn tối trong truyền thuyết hôm nay cũng phá lệ ăn một hơi bốn cái.
Sau đó nàng ấy còn ăn tới no căng……
Bởi vậy, đã tối muộn rồi còn phải mời lang trung tới giúp tiêu hoá. Thật sự, Lê Tương rất muốn cười nhưng lại không dám cười, nghẹn một hơi cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng, còn dư lại mấy cái bánh trôi Liễu Kiều cũng chẳng dám ăn nữa, đành phải để cho Thanh Chi bưng ra ngoài. Lê Tương cũng nhân dịp này tạm biệt nàng ấy.
Lần này nàng tới vội vàng, chẳng chuẩn bị món quà gì, còn ăn của phu nhân không ít món, kiểu này khi trở về cũng nên nghĩ một món quà gì đó bù lại cho nàng ấy. Không quan trọng đồ ăn là món gì đó, nhưng phải mang đủ chân thành.
Nàng đang mải cân nhắc xem nên làm thứ gì, đột nhiên khi xuống lầu lại nhìn thấy Tần Lục gia oai phong ngày nào đang trốn ở bên cạnh một giá sách, ăn bánh trôi hồi nãy Thanh Chi vừa được tiên nữ tiệm sách đưa cho.
Chậc chậc chậc, đúng là tình yêu đích thực, nhìn biểu tình thấy chết không sờn kia của hắn, rõ ràng không thích ăn ngọt cũng nghiến răng nghiến lợi ăn bằng hết, đúng là rất ngang tàng.
Vừa thấy nàng đi xuống, Thanh Chi lập tức che miệng nàng lại, sau đó kéo nàng ra khỏi tiệm sách, sợ nàng nói gì đó làm kinh động tới phu nhân.
“Đi đi đi, ta đưa ngươi trở về.”
“Ai! Chậm một chút, chậm một chút, ta không nhìn thấy đường!”
Đâu phải ai cũng có bản lĩnh nhìn xuyên đêm như ngươi.
Tới khi Thanh Chi xác định nơi đó đã cách khá xa tiệm sách, tốc độ dưới chân nàng mới chậm lại, sau đó đoạn đường còn lại, nàng ấy chuyển qua năn nỉ Lê Tương đừng kể cho phu nhân nghe chuyện chủ tử của nàng ấy ăn bánh trôi.
Lê Tương gật gật đầu, tỏ vẻ nàng sẽ không nói gì, lúc ấy Thanh Chi ngốc kia mới vừa lòng rời đi.
Ai, tuy nàng không nói nhưng có lẽ phu nhân người ta đã sớm biết cả rồi.
Hai chủ tớ nhà này tưởng dễ lừa gạt phu nhân thế ư?
Lê Tương không muốn tham gia vào chuyện giữa Liễu phu nhân và Tần Lục Gia, nàng nhìn ra tiên nữ tiệm sách rất thích trêu đùa Tần Lục.
Lại nói, thích trêu đùa nghĩa là có để ý tới, vì vậy nàng chắc chắn rằng qua một đoạn thời gian nữa, kiểu gì hai người này cũng liền thành một mối, ngược lại chẳng cần người khác phải quan tâm bọn họ.
Nói chung là nàng vẫn nên chuyển suy nghĩ về cửa hàng nhà mình thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận