Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 192:

Quan Thúy Nhi vội vàng đưa tất cả đồ hải sản bên trong sọt cho biểu muội để nàng cất đi.
Nếu hỏi trong số những thứ này, thứ nào khiến Lê Tương thích nhất, vậy câu trả lời nhất định là mười cân bào ngư khô kia.
Không nghĩ tới ở cổ đại còn có cơ hội được ăn thứ tốt này, đúng là muốn cảm tạ những tiền bối kia.
“Tương Nhi, bên ngoài có khách nhân chọn món thịt xào và gan heo xào lửa lớn!”
“A! Tới liền!”
Vừa nghe có khách chọn món xào, Lê Tương lập tức đóng tủ chén lại đi tới bệ bếp, bắt đầu cọ nồi chuẩn bị xào nấu. Lúc này âm thanh nói chuyện của khách nhân bàn gần bếp nhất truyền vào trong phòng bếp.
“Này! Ta mới nghe được một tin tức, ba ngày sau thiếu gia Liễu gia kia sẽ thành thân! Cửu Phúc trà lâu đã bắt đầu treo dải lụa đỏ rồi, bên cạnh đó sản nghiệp Liễu gia cũng lục tục bắt đầu sang tên.”
Ban đầu Lê Tương cũng chẳng chú ý tới câu chuyện này đâu, chẳng qua vừa nghe đến cái tên Liễu gia kia, nàng lập tức bị câu chuyện của bọn họ hấp dẫn.
“Ái cha, tin tức nóng hổi nha, ngươi có biết thiếu gia Liễu gia kia cưới cô nương nhà ai không?”
“Hình như không phải người thành chúng ta, là một gia đình không có tiếng tăm gì. Chỉ biết là họ Kim, còn lại ta không hỏi thăm được gì nữa. Chẳng qua, cần biết họ của người ta làm gì, lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất. Nghe nói ba ngày sau, tất cả sản nghiệp thuộc sở hữu trên danh nghĩa của thiếu gia Liễu gia đều hạ nửa giá, là một cơ hội hiếm có nha. Ta đang tính tới hôm đó sẽ qua tiệm vải mua vài cuộn mang về tích trữ.”
“Giảm nửa giá cơ mà. Ta cũng phải đi! Ngần ấy năm tiệm vải bố Liễu gia chưa từng giảm giá bao giờ, hiện tại có cơ hội, nhất định phải nắm bắt!”
Hai người lại bàn luận một phen về thiếu gia Liễu gia, cái gì mà gia tài bạc triệu, cái gì mà hào môn số một số hai thành An Lăng, Lê Tương càng nghe càng cảm thấy Liễu gia này có liên quan tới Liễu Kiều.
Cũng có nghĩa là thiếu gia Liễu gia kia chính là chất tử của Liễu phu nhân.
Lần trước Thanh Chi đã tự mình nói ra, quan hệ giữa Liễu Kiều và đại huynh trưởng Liễu gia hơn nàng hai mươi tuổi kia cực kỳ không tốt, chắc là quan hệ với chất tử cũng chẳng hoà hợp là bao.
Lê Tương chỉ nghe xong rồi để đấy, quay đầu một cái nàng đã quên luôn. Chẳng qua chút lợi ích thực tế kia thì nàng lại nhớ rất kỹ, còn lên kế hoạch mua chút vải bố để bù lại tổn thất khi chi quá nhiều tiền mua đồ hải sản hôm nay.
Trời đang lạnh dần, kiểu gì năm nay cũng phải làm chút áo bông mới cho cả nhà. Những bộ quần áo mùa đông năm trước đã có quá nhiều miếng vá rồi, mặc không nổi nữa, đã vậy còn chẳng ấm chút nào. Dù sao chúng cũng không phù hợp để mặc khi buôn bán trong thành.
Thử nghĩ mà xem, người ta vừa bước vào cửa hàng đã thấy người một nhà bọn họ mặc toàn quần áo rách nát, hiển nhiên sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt khách hàng.
Lê Tương đã bớt thời giờ nói chuyện này cho những người trong nhà, đến lúc đó để phụ mẫu nàng ra ngoài mua, trong cửa hàng có nàng, biểu tỷ và Lạc Trạch kia là đủ, chỉ cần không phải đúng giờ cơm, mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi.
Người trong nhà không có ý kiến. Đang lúc Lê Tương nói chuyện, nàng lại nhìn thấy Thanh Chi đứng ở cửa sau vẫy tay với nàng.
Trong lòng nàng hơi run rẩy một chút, nàng cho rằng Liễu phu nhân lại xảy ra chuyện gì, nhưng không, hoá ra là một vụ làm ăn được đưa tới tận cửa
“Cái gì? Phu nhân mời ta làm bàn tiệc cho chất tử của nàng?!!”
Vẻ mặt Lê Tương ngây ngốc, tình huống như thế nào đây?
“Không phải ngươi từng nói quan hệ giữa phu nhân và huynh trưởng của nàng cực kỳ ác liệt sao?”
“Đúng rồi!” Thanh Chi gật gật đầu, sau đó nàng ấy lại nói: “Quan hệ của nàng và đại lão gia rất ác liệt, nhưng đâu có nghĩa là quan hệ giữa nàng và tiểu thiếu gia cũng ác liệt?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận