Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 243:

“Cữu cữu, ngươi nói sự thật ư?”
“Phụ thân ta thật sự có tòa nhà ở trong thành sao?”
“Vậy phải chăng chúng ta cũng có thể dọn vào trong thành?”
Mấy người bọn họ mồm năm miệng mười vây quanh Kiều Hữu Tài hỏi, chỉ là chẳng có bất kỳ kẻ nào để ý tới lão nương đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, khiến cho Kiều Hữu Tài tức giận đến mức chửi mắng mấy huynh muội nhà bọn họ một trận, sau đó hắn mới mang đại tỷ nhà mình vào trong phòng.
Chờ tới khi Kiều thị từ từ tỉnh lại, trời cũng dần tối rồi, với hoàn cảnh lúc này, chẳng ai dám đi vào trong thành cả, vì vậy bà ta chỉ có thể chờ tới sáng sớm ngày mai lại xuất phát.
Hiện giờ, đầu óc cả nhà bọn họ đang bay tới quang cảnh trong toà nhà ở trong thành của Ngũ Đại Khuê, cả chuyện Ngũ Đại Khuê kia nuôi tiểu thiếp như thế nào nữa, chứ chẳng ai thèm nhớ tới một tên Ngũ lão tứ sắp bị người ta chặt đứt hai tay kia.
Sớm hôm sau, trời vừa sáng, người một nhà Kiều thị đã ngồi lên thuyền của Kiều Hữu Tài vào thành.
Lão thôn trưởng xuất phát sớm, còn tận tình đi ngang qua nhà Kiều thị một chuyến, lại phát hiện cả Ngũ gia không có một ai, cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài rồi cầm chứng minh tới phủ nha. Kết quả khi hắn vừa tới phủ nha đã nhìn thấy Ngũ tứ oa đang đứng bên ngoài.
“Tứ oa, ngươi qua đây làm gì?”
“Lão thôn trưởng, chủ nợ kia không chém tay ta, suy cho cùng, nếu hắn chém tay ta thì chẳng có người trả nợ cho hắn rồi. Chẳng qua hắn bắt ta viết khế ước bán mình, cho nên ta đành phải tới đây chờ hộ tịch.”
Ngũ Thừa Phong vẫn mặc bộ quần áo cũ nát ấy, những vết đánh nhau bầm tím ngày hôm qua không được bôi thuốc cho nên hôm nay trở nên cực kỳ rõ ràng, hơn nữa trên mặt hắn vẫn còn nguyên vết cào cấu ngày hôm qua của Kiều thị, nhìn vô cùng thảm hại.
“Tứ oa ngươi…… Haizzz! Tại sao lại đi lầm đường như vậy?”
Lão thôn trưởng khó chịu trong lòng, nhưng lại có chút may mắn. Tốt xấu gì người Ngũ tứ oa kia vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu hai tay. Làm nô tài vẫn tốt hơn là không còn hai tay nữa.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi vào.”
Hai người một trước một sau bước vào phủ nha, khi trở ra, Ngũ Thừa Phong đã trở thành một hộ độc lập.
Bất quá một hộ tịch không có khế ước nhà đất như hắn, chỉ có thời gian hạn định là ba năm, nếu sau ba năm hắn vẫn không có khế ước nhà đất, vậy hộ tịch của hắn sẽ bị huỷ, trở thành người không có hộ khẩu.
Nhưng chuyện này lại không cần lão thôn trưởng đi lo lắng cho hắn. Bởi một khi hắn đã ký khế ước bán mình cho chủ, vậy sau này đều phải đi theo chủ nhân, cũng có nghĩa đời này của tứ oa chỉ như vậy mà thôi.
“Thôi, ngoan ngoãn đi theo chủ nhân của ngươi, chăm chỉ một chút, đừng tiếp tục đi lầm đường.”
Hiếm thấy Ngũ Thừa Phong cảm thấy chút chua xót trong lòng, hắn nghiêm túc gật gật đầu rồi đưa lão thôn trưởng đến bến tàu. Chờ khi lão thôn trưởng vừa đi, hắn lập tức lên thuyền trở về trong thành xem náo nhiệt.
Đoàn người nhà Kiều thị vào thành sớm hơn hai canh giờ so với hắn, nhưng lúc này bọn họ vẫn im ắng không hề làm ầm ĩ.
Bởi vì Ngũ lão nhị nói, nếu cả nhà bọn họ cứ làm ầm ĩ, lập tức xông tới tiệm vải, chắc chắn sẽ khiến phụ thân bọn họ mất mặt, đến lúc đó, nói không chừng phụ thân sẽ không cho một nhà bọn họ vào trong thành ở nữa.
Lại lỡ như, nếu làm lớn chuyện lên, khiến cho chức vụ nhị chưởng quầy của phụ thân hắn bay mất, vậy thì chẳng ai kiếm được chút chỗ tốt nào đâu.
Người Ngũ gia khá tán thành với suy nghĩ của Ngũ lão nhị. Suy cho cùng bọn họ chỉ muốn được vào trong thành sống cuộc sống thoải mái hơn, chứ đâu muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân.
Vì thế, người một nhà bọn họ ngồi xổm ngay sát con đường tắt bên cạnh tiệm vải Lộ thị, chờ tới khi Ngũ Đại Khuê kết thúc công việc lại đi theo hắn về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận