Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 247:

Trước kia đã thoả thuận xong rồi, không bao ăn cũng không bao ở, một tháng cho các nàng 500 đồng bối, điều kiện này đã rất không tồi rồi.
“Biểu muội, tại sao hôm nay phòng bếp thừa nhiều thịt như vậy? Tới tận mấy chục cân?”
Quan Thúy Nhi kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, nghĩ cả trăm lần vẫn không ra, rõ ràng việc buôn bán của cửa hàng hôm nay còn tốt hơn mọi ngày, vì sao lại thừa nhiều thịt như vậy?
“Biểu tỷ ngốc, đương nhiên là ta mua nhiều thêm một chút để có việc rồi. Cứ bỏ chỗ thịt đó qua một bên, chúng ta ăn xong cơm chiều lại nói.”
Lê Tương thuận tay lấy một chén nhân còn dư lại hôm qua, bỏ thêm vào đó một nắm lớn bột củ sen, lại đập thêm một quả trứng gà vào trộn đều lên.
Bởi vì chén nhân này trước đó đã trộn hoàn hảo để làm nhân sủi cảo, hương vị đã vừa vặn rồi, cho nên nàng cũng không thêm gia vị khác nữa. Thêm bột củ sen để cho nhân thịt càng thêm trơn mềm, nhẵn mịn hơn thôi.
Nàng đang tính toán làm canh thịt viên, nếu không thêm bột củ sen vào, khi múc nhân vào nồi, chúng sẽ nhanh chóng bị tan ra.
Rất nhanh sau đó, Ngũ Thừa Phong đã bôi xong dược và trở lại phòng bếp tiếp nhận vị trí nhóm lửa của Quan thị.
Ngồi gần bếp lửa, không khí ấm áp thoải mái, hơn nữa còn trực tiếp ngửi được hương vị thơm ngon của đồ ăn Lê Tương làm, không hiểu sao hắn lại sinh ra ý tưởng muốn ở lại nơi này, không nỡ rời đi.
“Năm nay tứ oa được mười bảy rồi nhỉ?”
Quan thị hỏi chuyện đã lôi hắn trở lại hiện thực. Nghe bà hỏi tuổi, Ngũ Thừa Phong cũng có chút ngơ ngẩn, dường như hắn đã quên mất số tuổi của mình, chỉ biết là mười mấy năm, chứ không hề biết con số chính xác.
Hắn không nhớ rõ, nhưng Lê Giang lại nhớ rất rõ ràng, tứ oa chỉ nhỏ hơn ba tuổi so với đại nhi tử nhà bọn họ.
“Không phải mười bảy sao? Dường như tháng chín này là sinh nhật nươi phải không? Chắc qua tháng chín là tròn mười bảy rồi.”
Ngũ Thừa Phong vội gật đầu nói: “Đúng vậy, qua tháng chín mới tròn mười bảy.”
“Nha, mười bảy là người lớn rồi, nên nói tới chuyện hôn sự nha, tứ oa, nương ngươi nói sao rồi?”
Quan thị không hề nghĩ Kiều thị sẽ không cho tứ oa cưới tức phụ, dù gì nhà bọn họ cũng ở trong thôn, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Nếu bà ta muốn giữ mặt mũi nhà mình, chắc chắn phải cưới thê tử cho tứ oa, bằng không chẳng thể nào làm mai cho Ngũ Tiểu Mỹ bên dưới hắn được.
Nghe được câu hỏi này của Quan thị, Ngũ Thừa Phong lại rơi vào khó khăn. Hắn có chút do dự không biết có nên nói cho người một nhà Đại Giang thúc biết chuyện hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia hay không.
Chuyện này hơi khó nói, nếu nói ra sẽ liên quan tới vở kịch hắn đã dày công sắp đặt, nhưng chuyện đó lại hơi khó giải thích.
Hắn chỉ sợ nói ra chuyện này, lỡ như người một nhà Đại Giang thúc cho rằng hắn là một kẻ tâm cơ thâm trầm thì sao, lại lỡ như sau đó bọn họ không muốn lui tới với hắn nữa……
Lê Tương nhìn ra hắn không muốn nói, vì vậy nàng vội vàng cười chen vào đỡ lời cho hắn.
“Nương, ngươi hỏi chuyện này sẽ làm người ta xấu hổ nha. Kiểu gì sau này khi tứ ca cưới thê tử, hắn cũng mời chúng ta tới uống rượu, đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi.”
“Nói vậy cũng đúng……”
Quan thị cười cười, sau đó bà không lại tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Chỉ là bà không hỏi nữa, nhưng Ngũ Thừa Phong vẫn cảm thấy yết hầu của mình nghèn nghẹn một cây gai, lên không nổi mà xuống cũng không xong, cực kỳ khó chịu.
“Tứ ca, cho lửa lớn một chút nha, ta muốn xào rau.”
Ngũ Thừa Phong đánh lên tinh thần vội vàng bỏ thêm hai khúc củi khô vào trong bếp.
Lê Tương duỗi tay cảm thụ hơi nóng của dầu qua không khí, sau đó nàng trực tiếp bỏ từng miếng gan tươi đã ướp cẩn thận vào nồi, sau khi đảo nhanh tay vài cái đã lập tức hớt lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận