Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 259:

Quan Phúc vội vàng chạy tới phòng bếp cầm đao trực tiếp quét một vòng quanh nồi, một đống than bám trên đáy nồi đều bị hắn phủ lên miệng vết thương của Lạc Trạch, sau đó mới xé quần áo, băng bó lại cho đối phương.
“A Trạch? Có nghe thấy ta nói chuyện không?”
Quan Phúc kêu vài tiếng, nhưng Lạc Trạch vẫn không có phản ứng, hắn lập tức có chút hoang mang lo sợ.
Nghĩ một hồi, cảm thấy hắn vẫn nên ra ngoài kéo hai người vào trong tiệm trước, lại cầm dây thừng trói kín mít hai người bọn chúng lại. Sau đó hắn mới lên lầu nói một tiếng với tức phụ, rồi cầm đèn qua bên đối diện tìm người.
Vừa nghe trong tiệm có người xông vào, Lạc Trạch còn bị thương do dao đâm, cả nhà đều sợ hãi. Mấy người bọn họ nhanh chóng mang theo thuốc trị thương rồi chạy tới cửa hàng thịt hầm.
Thời điểm Lê Tương vào trong tiệm xem xét thương thế của Lạc Trạch, nàng lại phát hiện máu trên vết thương của hắn đã ngừng.
Trên mặt đất và trên người hắn có nhiều máu như vậy, chắc hẳn do lúc vật lộn dùng quá nhiều sức.
Hắn chỉ hôn mê vì mất quá nhiều máu thôi. Cần phải ấn huyệt nhân trung thử xem, nếu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, vậy tình huống không ổn. Lê Tương dùng sức ấn huyệt nhân trung trên mặt Lạc Trạch hai lần, nhưng người vẫn hôn mê.
“Không được, phải đưa hắn đi tìm lang trung.”
Vừa nghe câu này, đã biết tình huống của hắn rất nghiêm trọng, Quan Thuý Nhi lập tức oà khóc.
“Đừng, đừng khóc……”
Lạc Trạch vội mở miệng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có thể tỉnh lại là tốt rồi, cũng có nghĩa là thân thể không gặp phải vấn đề quá lớn.
Lê Tương để hắn nghỉ ngơi thoải mái một chút, còn nàng đi vào phòng bếp, cẩn thận xem xét hai người trên mặt đất.
Một người trong đó đúng là kẻ có vóc dáng cao cao và răng đen như lời tiểu cữu tử từng nói, lúc này trên người hắn cũng có máu, hiển nhiên kẻ cầm đao đả thương người cũng là hắn.
“Tương Nhi, chuyện này nhất định phải đi báo quan.”
Lê Giang tức đến ngứa răng, ngay lúc này, hắn chỉ hận không thể kéo hai tên đang nằm dưới đất kia ra ngoài đánh cho một trận.
“Dĩ nhiên phải báo quan, nhưng chờ tới hừng đông hãy đi. Nương, thân thể ngươi không tốt, trở về ngủ trước đi. Phụ thân, ngươi cũng trở về cùng nương đi, cửa hàng chúng ta cũng cần có người trông nom.”
Mấu chốt là toàn bộ gia sản trong nhà vẫn còn ở trên lầu, Lê Tương thật sự không yên tâm để cửa hàng không có người.
“Còn ngươi và Thuý Nhi?”
Lê Tương liếc mắt nhìn biểu tỷ một cái, nhìn ra nàng ấy không muốn đi.
“Ta và biểu tỷ ở lại nơi này, có tiểu cữu cữu ở đây mà.”
Lê Giang không quá yên tâm, nhưng đúng là cửa hàng trong nhà bọn họ cũng cần người trông coi.
“Được rồi, ta và nương của ngươi đi về trước. Một chút nữa nếu các ngươi không còn việc gì thì nhớ quay về, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ta biết rồi phụ thân.”
Lê Tương tiễn phụ mẫu rời đi, sau đó nàng lại quay đầu, ngơ ngẩn nhìn hai người đang nằm trên đất. Chắc chắn hai người này được người cùng nghề với nàng phái tới, chỉ có điều không biết chủ mưu là nhà nào mà thôi.
Muốn nói tới những tửu lâu, thực lâu tương đối nổi danh trong thành An Lăng này, vậy phải kể tới Cẩm Thực Đường, Tố Vị Trai… chừng năm nhà như vậy, đều là những nơi có uy tín lâu năm.
Nhưng nàng đoán không phải bọn họ ra tay, những nơi có uy tín lâu năm như vậy chắc phải có một chút đầu óc? Đâu thể cứ như vậy tới cửa trộm công thức của nàng rồi bỏ chạy?
“Tiểu cữu, thời điểm bọn họ đánh nhau với các ngươi có lộ ra người đứng đằng sau hay không?”
“Không có, bọn họ chỉ nói một câu không muốn chết thì mau buông ra thôi.”
Quan Phúc hồi tưởng lại tình hình lúc đó, trong lòng hắn vẫn có chút hãi hùng khiếp vía. Thật sự không ngờ tiểu tử A Trạch kia lại dũng mãnh như vậy, đúng là khiến hắn lau mắt mà nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận