Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 276:

Lão đã mấy chục tuổi rồi, bây giờ lại rụng thêm một cái răng!
Mông lão gia tử suýt nữa thì phun hết rượu trong miệng ra ngoài, lão nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chờ tới khi nuốt được ngụm rượu xuống bụng mới không nhịn nổi nữa, điên cuồng cười một trận sảng khoái.
“Ha ha ha ha ha……”
“Lão đã nói với ngươi rồi, ăn món tiểu nha đầu kia làm sẽ ngon muốn rụng răng, ngươi còn không tin.”
Vu lão gia tử: “……”
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy, rõ ràng răng của ta rụng vì ăn miếng thịt gà đó mà.”
Vu lão gia tử đau lòng muốn chết, vốn dĩ răng của lão đã không còn nhiều lắm, hiện giờ lại mất thêm một cái.
“Ồ, nghe những lời này của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn lừa gạt Tương nha đầu? Thôi, bộ răng kia của ngươi không được, để một mình ta ăn hết đĩa gà này cho.”
Mông lão gia tử cười tủm tỉm dịch chuyển đĩa gà tê cay tới trước mặt mình, nhưng vừa gắp một miếng gà, đã thấy đĩa gà tê cay kia bị bê về vị trí ban đầu.
“Đó là cái răng hư rồi, rụng sớm cũng tốt, những cái còn lại không sao đâu.”
Hai lão đầu sáu bảy chục tuổi tranh đồ ăn y như tiểu hài tử. Một bữa cơm này hai người bọn họ ăn tới non nửa canh giờ. Kết quả hai người ăn xong chậu cá hầm ớt, canh thịt trơn cũng chỉ còn non nửa chén, gà tê cay cũng không cần nói, chỉ thừa lại một mâm ớt hết gà.
Ăn nhiều như vậy, lại còn uống không ít rượu, vậy mà Mông lão gia tử vẫn tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt chỉ hơi có chút đỏ ửng mà thôi. Nhưng Vu lão gia tử thì không được, khuôn mặt lão đỏ như mông khỉ, nếu không có người đỡ, chắc chắn không tự mình đứng được.
Lúc này, Mông lão gia tử lại gọi Lê Tương lên.
“Tương nha đầu, hôm nay chúng ta tới, một là muốn nếm thử thủ nghệ của ngươi, hai là lão huynh đệ này của ta có chuyện muốn nhờ ngươi, thế nhưng hắn uống say, không nói nổi, để ta nói thay hắn vậy.”
Lê Tương có chút khó xử, khách nhân trong tiệm còn rất nhiều, hai tỷ muội sau bếp kia lại không được việc, nàng thật sự không có thời gian dư thừa để bàn chuyện khác.
“Lão bản, sủi cảo của ta đâu? Tại sao lại chậm như vậy?”
“Lão bản, canh của ta đâu?”
Một bàn nối tiếp một bàn liên tục thúc giục đồ ăn, Mông lão gia tử lập tức ý thức lúc này lão muốn nói chuyện với Tương nha đầu thật sự không thích hợp. Vì thế lão cũng đánh mất suy nghĩ muốn nói chuyện trong đầu, sau đó chuyển qua hỏi giá mấy món đồ ăn trên bàn.
“Ngươi đang bận rộn, ta sẽ không quấy rầy, vẫn nên chờ ngày mai, khi hắn tỉnh rượu sẽ qua nói chuyện với ngươi.”
Lê Tương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lập tức báo giá đồ ăn, thu tiền rồi tiễn lão gia tử ra khỏi cửa, sau đó mới chạy thật nhanh trở về phòng bếp làm sủi cảo, nấu canh, lại quay về với công việc bận rộn của nàng.
Đã hơn nửa ngày, mệt thì vẫn mệt, nhưng điều khiến nàng hài lòng duy nhất chính là hai tỷ muội kia không hề ngốc. Hạnh Tử chỉ cần nàng nói tỉ lệ chuẩn xác, nàng ấy sẽ trộn bột không chút sai lầm, lúc nhào còn đặc biệt ra sức.
Đào Tử chỉ cần một buổi trưa ở bên cạnh nhìn đã có thể giúp nàng xử lý các loại phối liệu đơn giản, thái sợi, thái lát cắt miếng, mấy việc nàng ấy làm đều khiến nàng rất hài lòng.
Buổi tối hôm nay cả nhà chỉ ăn đơn giản một chút cháo ngô, sau đó Lê Giang đưa thê tử qua cửa hàng thịt hầm thăm hỏi Lạc Trạch, cũng thuận tiện đón Thuý Nhi trở về sau một ngày bận rộn ở cửa hàng bên ấy. Lê Tương lại đơn giản bắt tay vào huấn luyện hai tỷ muội Đào Tử.
Đầu tiên là dạy cách vệ sinh phòng bếp, nàng còn nhấn mạnh, đây là chuyện quan trọng nhất trong tất cả những chuyện quan trọng.
“Từ ngày mai trở đi, mái tóc trên đầu các ngươi cần phải cắt gọn gàng lại. Hoặc là tết thành bím tóc như ta, tóm lại là không được để tóc mái bay bay như bây giờ. Còn móng tay nữa, không được nuôi quá dài, trước khi bước vào phòng bếp, nhất định phải rửa tay sạch sẽ. Đặc biệt nhắc nhở một câu, đi nhà xí xong cũng phải rửa tay, không cần biết là đại tiện hay tiểu tiện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận