Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 300:

Lại nói, nha đầu này còn có ân với nhà hắn. Chưa nói tới chuyện tiệc vui kia, sau này tới chuyện Vân Châu nôn nghén khổ sở, ít nhiều cũng nhờ nàng làm ra những món ăn đó, mới khiến quá trình thai nghén không làm ảnh hưởng tới thân thể của Vân Châu.
Hơn nữa, ngay ánh mắt đầu tiên, hắn đã cảm thấy nàng thật thân thiết rồi, vì vậy chỉ ngồi chung bàn thôi mà, hắn thấy không sao cả.
Cứ như vậy Lê Tương bị Vu lão gia tử kéo lên lầu hai để ngồi chung một bàn.
Dường như đồ ăn đã được sắp đặt từ trước, ba người vừa ngồi xuống, đã có từng món đồ ăn được mang lên đây. Trong đó cũng có món canh bồ câu hầm nấm tâm trúc Lê Tương vừa gọi hồi nãy.
“Hoài Chi, tới tới, ăn đi, đừng khách khí.”
“Vu bá bá không cần phải chú ý tới ta đâu, ta khẳng định sẽ không khách khí.”
Lê Tương càng sẽ không khách khí, nàng thấy hai người đã động đũa cả rồi, cũng theo họ múc một chén canh.
Mùi hương của nấm tâm trúc ùa vào mặt, vừa ngửi một hơi đã cảm thấy tươi ngon. Nếm một ngụm đi, nhưng biết nói sao đây? Phải nói là có chút thất vọng.
Chẳng phải món này không ngon, đại khái là bản thân nàng quen ăn những món canh đậm đà, cho nên những món thanh đạm kiểu này không phù hợp với khẩu vị của nàng.
Có điều đúng là tươi ngon thật.
Lê Tương nhìn thức ăn trên bàn, tiếp theo mới duỗi tay gắp một miếng thịt nướng trong bình.
Màu sắc miếng thịt đỏ tươi rất hấp dẫn, rất gợi hứng thú muốn ăn, đầu tiên nàng thử tăng thêm chút lực ở cánh tay cầm đũa, lớp da bên ngoài miếng thịt lập tức nứt ra, bởi vậy cần phải gắp cẩn thận hơn một chút mới được.
Cắn một miếng, thịt này vừa mềm vừa mịn, béo mà không ngán, ăn ngon hơn món thịt kho tàu nàng làm!
Đại khái trên bàn cũng chỉ có một mình nàng đang nghiêm túc thưởng thức món ăn.
Hai người khác chỉ đơn giản ăn có lệ một chút rồi bắt đầu nói chuyện công việc. Lê Tương vừa uống canh vừa dựng lỗ tai nghe hai người bọn họ bàn bạc.
“Vu bá bá, ta hiểu ý tứ của ngươi. Ngươi muốn ta phái Khương Mẫn của Cửu Phúc trà lâu qua phòng bếp của tửu lâu các ngươi làm bánh bao. Ta nghĩ Vu bá bá cũng hiểu tay nghề làm bột mì quan trọng như thế nào.”
Suýt chút nữa Lê Tương đã phun ngụm canh trong miệng ra.
Bọn họ đang nói gì? Tay nghề làm bột mì? Khương Mẫn? Là vị Khương đại ca học làm bánh bao cùng nàng kia ư?
“Hoài Chi, ngươi cũng thấy tình trạng tửu lâu của ta rồi. Thật sự cần chút món ăn mới mẻ bỏ vào thực đơn. Lại nói, sản nghiệp chủ lực của ngươi đâu phải là Cửu Phúc trà lâu kia, chỉ để một trà lâu như vậy nắm chặt cái tay nghề này thật sự quá đáng tiếc. Coi như ta liều cái mặt già nua của mình trả ngươi giá 500 ngân bối mua tay nghề này, ý ngươi thế nào?”
“Phốc!”
Lúc này Lê Tương không nhịn nổi nữa, nàng sặc thật sự rồi. Sau đó ho khụ khụ tới mức muốn văng hết cả tim gan phèo phổi ra ngoài, gương mặt cũng bị ho tới mức đỏ bừng.
Liễu Hoài Chi ngồi bên cạnh, vội vàng rót nước cho nàng, lại giúp đỡ vỗ vỗ lưng. Nhưng vỗ xong hắn mới cảm thấy không ổn, vì vậy lại vội vàng rụt tay về.
“Không sao chứ?”
Lê Tương lắc đầu, nước mắt lưng tròng ngồi dậy.
“Ngượng ngùng quá, ta đã thất lễ rồi.”
“Không sao đâu không sao đâu, nha đầu này, ngươi ăn cái gì phải nhớ để ý một chút.”
Vu Cẩm Đường nhớ thương tay nghề làm bột mì, lại lôi kéo Liễu Hoài Chi bàn bạc tiếp chuyện muốn mua tay nghề đó.
“Vu bá bá, nếu là 500, ta lại không có cách nào bàn giao được với người trong nhà. Ngài có biết, một tháng tay nghề làm bánh bao này đã mang tới lợi nhuận bao nhiêu cho Cửu Phúc trà lâu không?”
“Bao nhiêu?” Lê Tương chớp chớp mắt, lần này nàng không dám uống canh nữa.
Liễu Hoài Chi trực tiếp xoè ra năm ngón tay.
“Một tháng kiếm được ít nhất là 50 ngân bối, đó là chúng ta ở ngoại thành thôi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận