Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 301:

“Nói thật, lúc cầm được sổ sách, ta cũng có chút kinh ngạc. Vu bá bá ngươi nói xem, ta có thể bán với giá 500 sao?”
Lê Tương: “……”
Vu Cẩm Đường cũng kinh ngạc, chỉ ở ngoại thành đã kiếm được nhiều tiền lời như vậy, nếu lão mua về mạnh mẽ đẩy ra ngoài thì sao? Thật sự là khiến người động tâm.
“Không biết Hoài Chi ngươi định bán bao nhiêu?”
Dường như Liễu Hoài Chi đang tự hỏi, đợi tới khi uống hết nửa chén canh, hắn mới mở miệng nói: “Vu bá bá, dù gì từ xưa tới nay, ngài và Liễu gia chúng ta vẫn luôn quan hệ thân thiết. Ta cũng không nói giá quá cao, 3000 ngân bối, chịu bỏ ra thì công thức làm bánh bao này cho ngài. Hơn nữa ta còn trực tiếp chuyển Khương Mẫn qua đây luôn. Tất cả những chủng loại bánh bao sau này hắn mới nghiên cứu ra cũng dạy hết cho các ngươi.”
3000 ngân bối, Vu Cẩm Đường có thể lấy ra được con số này, chỉ là nó không phải một con số nhỏ, cứ đột nhiên bỏ ra như vậy, trong lòng hắn cũng thấy khó chịu
“Không biết Hoài Chi có thể để Khương Mẫn qua đây làm bánh bao cho ta nếm thử trước hay không?”
“Tự nhiên là có thể.”
Liễu Hoài Chi rất có tin tưởng, bởi vậy hắn trực tiếp đứng dậy đi ra cửa nói một tiếng với thủ hạ của mình bên ngoài.
Ngay khi trở lại trên bàn, hắn đã nhìn thấy tiểu nha đầu bên cạnh trưng ra vẻ mặt đầy oán niệm, phảng phất như hắn vừa cướp thức ăn của nàng vậy, không hiểu sao hắn lại thấy vẻ mặt này rất đáng yêu.
“Lê Tương cô nương đúng không? Mấy ngày nay ta đang muốn qua đa tạ cô nương ngươi đã làm những món cơm canh đó cho phu nhân nhà ta.”
Lê Tương vùi đầu uống canh, thanh âm rầu rĩ.
“Không cần cảm tạ, Kim Hoa có trả tiền cho ta rồi.”
Liễu Hoài Chi nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của nàng, hắn thực sự có chút không hiểu gì cả.
Vừa rồi lúc đang ăn cơm nàng còn rất vui vẻ, tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Hơn nữa, dường như hắn vừa đắc tội nàng ở đâu rồi?
Muốn nói ngay bây giờ Lê Tương đang suy nghĩ cái gì? Vậy đó chính là hối hận, cực kỳ cực kỳ hối hận.
Nghe tới đây, chắc hẳn vụ làm ăn của Vu lão gia tử và Liễu thiếu gia này đã sắp thành công rồi.
Biết vậy nhưng Lê Tương chỉ có thể nghẹn một bụng lửa giận trong lòng mà không có cách nào ôm vụ mua bán này vào mình.
Bởi vì nàng đã ký khế ước với Cửu Phúc trà lâu rồi, bán tay nghề trong vòng ba năm, nàng không được bán hoặc tự mình làm bánh bao nữa.
Tức giận nha!
Liễu thiếu gia chi 50 ngân bối mua phương pháp làm bột mì, vừa chuyển đầu đã bán đi kiếm lời gần 3000 ngân bối, chỉ nghĩ tới đây thôi, nàng đã cảm thấy mình hít thở không thông rồi.
3000 ngân bối, có thể mua được phân nửa tửu lầu ở ngoại thành!
Ô ô ô…… Tửu lầu của nàng ……
Trong lòng Lê Tương chua xót, cái mũi cũng chua xót, chỉ có thể vùi đầu ăn cái gì mới khiến cho nàng không bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Ba mươi phút sau, người của Liễu Hoài Chi dẫn Khương Mẫn tới.
Khương Mẫn vừa vào cửa đã nhìn thấy Lê Tương đang tức giận ăn uống, hắn lập tức kích động tiến lên chào hỏi với nàng.
“Lê cô nương, đã lâu không thấy……”
“Hừ hừ…… Mới có hai tháng thôi, không lâu.”
Liễu Hoài Chi nhìn bộ dáng hai người, có chút kinh ngạc hỏi: “Khương Mẫn, ngươi có quen biết với Lê Tương cô nương ư?”
“Hả? Thiếu đông gia ngài không biết sao? Tay nghề làm bột mì của trà lâu chúng ta được chưởng quầy Miêu mua trong tay Lê Tương cô nương nha.”
Khương Mẫn vừa thốt ra lời này, toàn bộ phòng đều yên tĩnh.
Vu Cẩm Đường khó có thể tin nhìn tiểu cô nương ngồi đối diện với lão. Lão trăm triệu không nghĩ tới, công thức làm bột mì kia lại xuất phát từ trong tay nàng.
Còn Liễu Hoài Chi thì sao? Hắn chỉ thấy xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi hét giá cao bao nhiêu thì hiện giờ trong lòng hắn xấu hổ bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận