Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 305:

Tần Lục cười nhạt một tiếng rồi liếc mắt nhìn đôi phu thê này một cái. Sau đó hắn mới cầm lấy cái chén kia từ trong tay Thu lão.
“Chắc là mọi người chưa từng để ý tới cái chén này. Nhưng nó chính là cái chén trước khi phụ thân ta qua đời, ngày nào lão nhân gia cũng dùng tới. Năm đó trước khi Thu lão đi Bình Châu, lão đã tự tay bắt mạch cho lão nhân gia, còn nói rõ, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng, sau một thời gian sẽ khỏi hẳn. Thế nhưng sau này, vì sao thân thể phụ thân ta càng điều trị càng trở nên yếu nhược vậy?”
Liễu Kiều nắm chặt cái khăn trong tay, nàng ấy có chút hoảng loạn nhìn về phía Tần Lục.
Hắn nói những lời này có ý tứ gì?
Ngũ thúc công cau mày, nghi hoặc nói: “Không phải đã nói bởi vì đại ca ta lớn tuổi, thân thể không khoẻ, cho nên dùng thuốc và kim châm không còn tác dụng ư?”
“Không, tuy thân thể lão gia tử không so được với người trẻ tuổi, nhưng vẫn luôn bảo dưỡng không tồi. Bị mắc phong hàn, cũng chỉ cần chịu khó điều trị chừng sáu, bảy ngày sẽ khỏi hẳn. Nhưng sau đó lão gia tử lại triền miên nằm trên giường bệnh cho đến lúc mất. Lão gia tử không chết vì bệnh, mà ngài chết vì trúng độc. Đáng tiếc năm đó lão nhân ta trở về quá muộn, dù hết sức cứu chữa nhưng không có tác dụng gì. Sau khi lão gia tử mất, vật chứng đã bị người hủy diệt, chúng ta không dám rút dây động rừng, vì vậy chỉ có thể che giấu chuyện này.”
Thu lão y thuật cao minh, không ít trưởng bối của Liễu gia đều từng được lão chẩn trị. Bởi vậy, tất cả mọi người đều tin tưởng những lời Thu lão nói.
“Trúng độc?!”
“Trời đất! Ai có lá gan lớn như vậy? Lại dám hạ độc phụ thân ta?!”
Liễu Kiều Kiều không thèm suy nghĩ gì đã trực tiếp hung hăng nhìn thẳng vào phu thê Liễu Thịnh.
Ngoại trừ bọn họ, còn ai vào đây?!
“Tiểu muội, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là ta hạ độc?!”
Kỹ thuật diễn của Liễu Thịnh không tồi, hiện giờ hắn ta đang trưng ra vẻ mặt bị thương và khó thể tin tưởng nổi, đáng tiếc bộ dáng nơm nớp lo sợ của Dư thị ở phía sau hắn ta đã làm bại lộ phần nào sự thật hắn ta đang cố tình che giấu.
“Thịnh lão gia, ngài đừng vội thừa nhận nha, bên phía chúng ta còn hai người là nhân chứng đó. Cứ lắng nghe xem bọn họ nói như thế nào.”
“Tần Lục! Ta biết ngươi và Kiều Kiều luôn không thích phu thê chúng ta, nhưng trăm triệu lần ta không thể nào gây ra loại tội danh giết phụ thân đâu! Các ngươi tình nguyện tin vào lời của mấy người xa lạ nhưng lại không tin lời ta nói sao?”
Liễu Thịnh đã trấn định lại, hắn ta lập tức diễn bộ dáng bi thống cực kỳ chân thực. Khi hắn ta còn nhỏ, Lục thúc công đã chăm sóc hắn ta một thời gian, lúc này lão khó tránh khỏi có vài phần đồng tình với Liễu Thịnh.
“A Thịnh chính là nhi tử độc nhất của đại ca. Làm sao hắn có thể làm ra loại chuyện hung ác tới mức đi ngược lại luân thường đạo lý như vậy? Lại nói, hắn căn bản không có động cơ gây ra chuyện này. Tần Lục có phải ngươi nghĩ sai rồi không?”
“Lục thúc công, ngài đừng vội kết luận, chúng ta nghe hai người làm chứng nói một chút xem như thế nào?”
Liễu tộc trưởng liếc mắt một cái đã nhìn ra Dư thị kia đang rơi vào trạng thái tâm thần hoảng loạn, xiêm y bên người đã bị bà ta nắm nắt nát hết rồi. Bộ dáng như thế thật sự khiến người khác hoài nghi.
Hai nhân chứng đang đứng kia, lập tức quỳ xuống mặt đất, run run rẩy rẩy giới thiệu lai lịch của mình một lần.
Một người trong đó làm nghề mộc ở gần trấn trên, ngày thường hắn chỉ làm tủ quần áo, ghế dựa, chén đũa vân vân cho đám dân cư gần đó mà thôi, một người khác là tạp dịch sau bếp của tổ trạch Liễu gia.
“Vốn dĩ chuyện của mười năm trước rồi, ta cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng riêng về cái chén này thì ta lại nhớ cực kỳ rõ ràng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận