Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 315:

“Phụ thân, ngươi nói cái gì vậy? Không có ngươi và nương, ta có thể mở được cửa hàng này sao? Ta đâu có bản lĩnh như vậy. Lại nói, tiền vốn làm đồ ăn tới từ đâu? Không phải từ tiền tích cóp của ngươi và nương sao? Vốn dĩ người kiếm tiền chính là ngươi và nương đó.”
Lê Tương không vui khi nghe lời này, nàng nói một tràng sau đó trực tiếp cầm vòng tay kia đeo lên cổ tay mình.
Vòng tay lạnh lẽo nhưng khi đeo lên tay lại cực kỳ ấm áp.
“Thật là đẹp mắt!”
Thấy nữ nhi thích món quà này, Lê Giang đã thỏa mãn rồi. Trong lúc đôi phụ thân nữ nhi nhà nàng nói chuyện, tiểu cữu cữu, tiểu cữu mẫu và Lạc Trạch từ cửa hàng thịt hầm cũng tới.
Hôm nay người trong cửa hàng rất náo nhiệt, món rượu gạo hoà nước của Lê Tương cũng rất được mọi người hoan nghênh. Mắt thấy sắp tới giờ cơm, lại có thêm ba vị khách nhân tới.
Không nói tới Ngũ Thừa Phong, sớm nay hắn qua ăn mì đã được Lê Giang mở miệng mời rồi. Chỉ có hai người khác mới làm mọi người có chút ngoài ý muốn.
Một là Thanh Chi, và một là Kim Hoa.
Hai người đều tới đưa quà mừng sinh nhật cho Lê Tương.
“Tương nha đầu, đây là phu nhân tự mình tới Phường Hoa Điệp chọn cho ngươi một đôi khuyên tai trân châu, phu nhân nói tiểu cô nương cũng nên có chút đồ trang sức, ngày thường ngươi ăn mặc quá đơn giản rồi.”
“Sao phu nhân biết sinh nhật của ta?”
Lê Tương quá vui mừng rồi, cảm giác có người nhớ ngày sinh nhật của mình thật tốt. Nàng không hề từ chối, mà rất vui vẻ nhận lấy đôi khuyên tai kia.
Tuy nàng vẫn chưa xỏ lỗ tai, nhưng muốn có lại rất dễ dàng, chỉ cần đốt một cây trâm cho nóng lên, xỏ qua một cái là được mà.
“Thanh Chi tỷ tỷ, phiền ngươi trở về thay ta cảm ơn phu nhân, chờ vài ngày nữa, ta xong việc sẽ qua thăm nàng.”
Thanh Chi gật gật đầu, vừa chuẩn bị quay đi đột nhiên lại quay đầu cười nói: “Nếu ngươi muốn tìm phu nhân, vậy phải tới Tần trạch, hiện giờ phu nhân không còn ở trong tiệm sách nữa đâu.”
Lê Tương: “!!!”
Phải tới nhìn xem chuyện tình sứt mẻ của nàng ấy, bây giờ gương vỡ lại lành sẽ ngọt ngào bao nhiêu.
“Ta trở về đây, tiểu nha đầu sinh nhật vui vẻ nha…”
Lê Tương cười vẫy vẫy tay tiễn Thanh Chi rời đi, quay đầu lại, nàng qua tiếp đón Kim Hoa.
“Kim Hoa, chẳng lẽ ngươi cũng tới mừng sinh nhật ta?”
Kim Hoa gật gật đầu, nàng ấy mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong có một màu vàng chói loá.
“A Tương…… Đây là vòng cổ do tiểu thư nhà ta tự mình thiết kế rồi đi đặt làm, nàng dặn ta mang tới làm lễ vật sinh nhật cho ngươi.”
Lê Tương: “……”
Mắt nàng có bị hoa hay không?? Đó là vàng mà?!
Chẳng lẽ người họ Kim tặng lễ vật đều là vàng ư?
Không đúng! Từ khi nào mà giao tình giữa nàng và Liễu thiếu phu nhân đã sâu đậm tới tình trạng này rồi??
Tuy món trang sức kim như ý này rất nhỏ, rất tinh xảo, nhưng tuyệt đối có giá trị xa xỉ, đổi thành ngân bối ít nhất cũng bắt đầu từ con số 500. Nàng có ngốc cũng không dám nhận món quà này.
“Kim Hoa, ta không thể nhận món vòng cổ này đâu, ngươi lấy về đi thôi. Ta nhận tâm ý của thiếu phu nhân, nhưng thật sự là không cần thiết phải đưa lễ vật quý trọng như vậy.”
Lê Tương đậy nắp hộp lại rồi đẩy trở về
Kim Hoa mang theo nhiệm vụ tới, đâu có thể dễ dàng trở về như vậy. Nàng ấy cứ một hai nhất định phải tặng cho nàng.
“Nhưng ta cũng không dám mang nó về, làm vậy tiểu thư sẽ phạt ta. Nếu ngươi thực sự không muốn nhận, vậy chờ thêm mấy ngày nữa khi tiểu thư qua đây, ngươi tự mình trả lại cho nàng đi.”
Nói xong nàng ấy trực tiếp đặt hộp quà xuống rồi chạy mất, Lê Tương không thể đuổi kịp, cuối cùng nàng chỉ còn cách mang món quà đó lên lầu khoá lại.
Một món quà quý như vậy, nếu không khóa nó lại trong lòng nàng không cách nào yên ổn cho được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận