Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 316:

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, qua mấy ngày nữa, Liễu thiếu phu nhân kia muốn tới gặp nàng ư? Có chuyện gì nhỉ?
Kỳ kỳ quái quái……
“Tương Nhi, ngươi đã xong việc chưa? Qua ăn cơm đi.”
“Ta tới liền đây!”
Lê Tương khóa kỹ cái rương lại khóa kỹ cửa, lúc này mới xuống lầu.
Bây giờ trong cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai cái bàn ghép thành một cái bàn lớn, trên bàn bày bảy, tám món ăn, còn có hai hũ canh lớn.
Đều là những món ngày thường Lê Tương thích ăn, cũng là những món ăn mấy ngày nay Quan Thúy Nhi học được từ nàng.
Có lẽ hương vị chưa được ngon như tự tay Lê Tương nấu, nhưng lại đong đầy tâm ý.
“Biểu tỷ, tay nghề của ngươi đã đạt tiêu chuẩn rồi nha.”
Lê Tương rất nể mặt ăn không ít đồ ăn biểu tỷ nấu.
Thấy nàng ăn đến cao hứng, cả gia đình tự nhiên cũng vui vẻ theo. Hôm nay Lê Tương nhận được không ít lễ vật, ngay cả tỷ muội Đào Tử cũng chuẩn bị.
Chẳng qua trong tay hai nàng ấy không có tiền, nên đã chuẩn bị một món đồ chơi nho nhỏ được bện từ cỏ.
Quà nhỏ nhưng tình cảm dạt dào, Lê Tương rất trân trọng cất món quà hai tỷ muội Đào Tử tặng nàng vào rương bảo bối.
Có nhiều người quan tâm nàng, yêu thương nàng như vậy, nàng nhất định sẽ trải qua một cuộc đời hạnh phúc ở nơi này.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa Cẩm Thực Đường đã tới Lê gia, đón Lê Tương đi. Lê Tương cũng không mang thứ gì khác, chỉ mang theo một bình rượu gạo mới ra.
Đại khái là cái bình trên tay nàng không được bịt kín mít, cho nên mùi rượu thơm đã bay ra tràn ngập thùng xe. ngẫu nhiên cũng tràn ra ngoài khiến những người đi đường ngửi được một chút.
“Hồi nãy là mùi rượu gì mà thơm như vậy……”
“Đó là xe ngựa của Cẩm Thực Đường.”
“Có phải Cẩm Thực Đường đã nghiên cứu ra món mới hay không?”
Một ít người đối thoại, ngay lập tức đã có hai người thèm ăn không nhịn được chạy qua Cẩm Thực Đường.
Lúc Lê Tương đến, toàn bộ đầu bếp, tiểu nhị, người làm việc lặt vặt của Cẩm Thực Đường đã đứng ở đại đường, thấy nàng bước lên bọn họ cũng đồng thanh chào nàng một tiếng tam chưởng quầy.
Lần này nàng tới được hoan nghênh hơn lần trước nhiều lắm.
“Vu gia gia, đại hội thử đồ ăn sẽ diễn ra vào giữa trưa đúng không?”
“Là giữa trưa, cho nên ngươi có cần tới phòng bếp luyện tập trước một chút hay không? Hầu hết những nguyên liệu nấu ăn bình thường đều có trong phòng bếp.”
Vu Cẩm Đường trực tiếp đưa Lê Tương vào phòng bếp.
“Trước khi làm đồ ăn, ta muốn biết chút nữa ai sẽ đi theo làm trợ thủ cho ta.”
Vừa nghe làm trợ thủ cho nàng, lập tức có vài người trong phòng bếp trưng ra sắc mặt khó coi. Vu Cẩm Đường trực tiếp chọn người.
“Đều là những người làm việc lâu năm trong phòng bếp của chúng ta, Ngô Quân, sư phụ Ngô. Hắn đã nấu ăn nhiều năm, sở trường cũng là đồ ăn ngọt.”
Có điều chưa tìm ra ý tưởng mới, mấy năm nay hắn chưa từng cho ra một món ăn mới nào.
Nhưng Vu Cẩm Đường không nói ra những lời đó, rốt cuộc cũng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nên giữ lại một chút sĩ diện cho người khác.
Lê Tương nhìn theo tay lão gia tử chỉ, chỉ biết bất đắc dĩ bĩu môi. Nàng cần một người giúp đỡ nghe lời, chứ không quá cần một người có trù nghệ tốt. Nhưng hiển nhiên vị sư phụ Ngô này không phù hợp tiêu chuẩn.
Đại khái là người có tay nghề đều sẽ có vài phần ngạo khí, đặc biệt là nam nhân giống hắn.
Chắc chắn hắn không cam tâm làm trợ thủ cho một tiểu cô nương, hắn sẽ cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.
“Vu gia gia, ngươi gọi những tiểu đồ đệ làm việc vặt trong phòng bếp ra đi.”
“Tiểu đồ đệ làm việc vặt?”
Vu Cẩm Đường không biết rốt cuộc Lê Tương có ý gì, nhưng trong ngày hôm nay lão sẽ nghe theo lời nói của nàng mà không hề hoài nghi cái gì.
Rất nhanh sau đó năm người làm việc vặt trong phòng bếp đều được gọi lại đây, sau đó đứng song song cạnh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận