Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 330:

“Chắc là có, tuy nói chuyện xảy ra từ mười năm trước này đã quá xa, nhưng chẳng có mấy người rơi xuống nước đâu, chắc sẽ sớm tìm ra. Hiện giờ chỉ còn xem ý của thiếu gia như thế nào thôi.”
“Ta đoán đại thiếu gia là hài tử của một hộ ngư dân nào đó, khẳng định là lúc bắt cá bị rơi xuống nước đây mà.”
“Nhưng lúc đó hắn mới mười tuổi mà, chưa làm việc được đâu?”
Một đám người ríu rít thảo luận, vốn dĩ Lê Tương chỉ loáng thoáng nghe bọn họ nói chuyện thôi, nhưng vừa nghe đại thiếu gia rơi xuống nước, cả người nàng đều ngơ ngẩn.
Mười năm trước… khoảng thời gian này quá mẫn cảm, đã vậy còn là rơi xuống nước, nghe tới đây, nàng không khỏi lưu tâm tới chuyện này nhiều hơn một chút.
Chuyện quá trùng hợp như vậy, có thể xảy ra được không?
“Lê cô nương, ngươi nghĩ cái gì vậy, thịt trong nồi sắp cháy rồi.”
“A! Ngượng ngùng quá, ta vừa phân tâm.”
Lê Tương vội vàng vớt thịt trong nồi ra, sau đó bỏ nốt chỗ thịt còn lại vào nồi.
Cho dù nàng đang rất sốt ruột muốn đi chứng thực chuyện này, nhưng cũng cần phải nấu cho xong đồ ăn cho mọi người trong phòng bếp đã.
Rốt cuộc lúc này mọi người trên đó đang bận ăn cơm, nàng cũng không tiện lên đó hỏi.
Cuối cùng chỉ còn một nồi cá nhỏ nướng thôi, nhưng nồi cá nướng này cũng khiến toàn thân nàng đầy hương vị cá nướng.
Lúc này nàng không chờ Thanh Chi nữa mà trực tiếp hỏi những người trong phòng bếp đường ra bên ngoài.
Nàng rất muốn hỏi cho rõ ràng xem đến tột cùng Liễu thiếu gia kia có phải ca ca của nàng hay không.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp được người có hoàn cảnh trùng khớp như vậy, nếu không hỏi cho rõ ràng, nàng sẽ không cam lòng.
Tâm bệnh của nương cũng vì câu chuyện ngày đó mà phát ra. Nếu hắn thật sự là đại ca, vậy phụ mẫu nàng sẽ vui biết bao nhiêu, nói không chừng tâm tình tốt đẹp, bệnh cũng có thể chuyển biến trở nên tốt lên.
Lê Tương được đại nương phòng bếp chỉ đường, cứ men theo con đường trước mặt, tới khúc ngoặt kia sẽ nhìn thấy một hoa viên lớn, trong hoa viên có một nhà thuỷ tạ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chắc đây là nơi mấy người Tần Lục gia dùng bữa.
Nàng đang muốn đi lên tìm Thanh Chi thông báo một tiếng, đã nhìn thấy Liễu đại thiếu gia từng gặp mặt một lần kia dìu một nữ tử đi ra. Chắc người này là vị phu nhân họ Kim của hắn.
Phương hướng hai người bọn họ đi tới lại là vị trí nàng đang đứng. Có điều sắp gặp mặt người mình muốn gặp, nàng lại cảm thấy hơi sợ hãi, bởi vậy nàng lập tức trốn vào bụi hoa.
Sắc trời đã tối, y phục trên người nàng cũng có màu tối, nếu không có ánh đèn chiếu thẳng vào, người khác sẽ không phát hiện ra nàng.
“Vân Châu, ngươi cẩn thận dưới chân một chút, nếu không để ta ôm ngươi đi qua?”
“Ta đâu có yếu ớt như vậy? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi này, nếu cảm thấy không yên tâm thì ngươi dứt khoát đi nhà xí giùm ta luôn đi.”
Kim Vân Châu cười thì cười, nhưng tay nàng ấy vẫn bám chặt lấy trượng phu. Hiện giờ sắc trời đã tối như vậy, nếu nàng ấy không cẩn thận hơn một chút thật đúng là không an toàn.
“Đúng rồi, hồi nãy cô mẫu mới nói, đồ ăn hôm nay do tự tay tiểu muội làm, chắc lúc này nàng vẫn còn ở trong bếp. Nếu không chốc lát nữa khi chúng ta cơm nước xong, lại qua gặp nàng?”
Liễu Trạch do dự một chút nhưng vẫn gật gật đầu với thê tử của mình, sớm muộn gì cũng phải gặp, cứ gặp tiểu muội trước dò xét hướng gió cũng hay.
Lê Tương đang tránh trong bụi hoa, nghe được lời này, cả người nàng tựa như bị sét đánh.
Đôi phu thê này nói vậy là có ý gì?!
Tiểu muội? Phòng bếp?
Chẳng lẽ người bọn họ nói chính là nàng?
Cho nên hắn thật sự là ca ca của nàng sao?
Lê Tương không kịp nổi lên kích động, đột nhiên nàng cảm giác ở chóp mũi mình có một thứ lông xù xù gì đó quét tới quét lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận