Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 359:

Lê Tương đưa tay thử nghiệm một chút, hai tấm ván gỗ đó cơ hồ là dán sát vào nhau, nhưng đẩy kéo lại không tốn một chút sức lực nào, trơn như bôi mỡ.
Người làm mấy thứ này thật sự có tài……
“Tỷ tỷ, ngươi có thích món nào ở đây không? Giá rất rẻ đó.”
“A? Rẻ là bao nhiêu?”
Lê Tương nhìn khuôn mặt nhỏ tròn tròn mũm mĩm của nàng ấy, thật sự không nhịn được đưa tay ra vuốt vuốt một cái, ây cha, thật thoải mái nha.
Tiểu cô nương lại chẳng sợ hãi gì nàng, còn chủ động kéo tay nàng nói chuyện.
“Tỷ tỷ, cái tủ chén này chỉ cần 300 đồng bối, còn chuyển hàng tới nha.”
“Chuyển hàng ư? Đại ca ngươi làm sao?”
Là cái loại người mặt trời lên cao bằng cái sào rồi mà mắt còn chưa mở nổi kia ư?
Lê Tương bĩu môi, bày ra bộ dáng không tin. Đại khái là tiểu cô nương kia cũng nghĩ đến khuôn mặt ngái ngủ vừa rồi của đại ca mình, bởi vậy nàng ấy xấu hổ cười cười.
“Chỉ cần có thể kiếm được tiền là đại ca ta lên tinh thần ngay. Tỷ tỷ, ngươi có muốn đi xem cái bàn đại ca ta làm không?”
“Được, đưa ta qua xem đi.”
Vừa xem ngăn tủ và tủ chén, Lê Tương đã cảm thấy bất ngờ như vậy, không biết cái bàn sẽ cho nàng điều ngạc nhiên gì nữa đây?
Tiểu cô nương mang theo Lê Tương đi qua nơi đặt cái bàn. Ở nơi này có chừng bảy tám cái bàn, có bàn vuông, cũng có bàn tròn, mà thứ làm nàng ngạc nhiên nhất lại là một cái bàn vuông trong đó.
Nhìn qua rất vuông vức, thế nhưng chỉ cần gỡ những tấm ván gỗ ở bốn phía ra, lại nâng lên trên là nó trở thành một cái bàn hình tròn lớn.
Nếu mua một cái bàn như vậy đặt ở tửu lầu… ý kiến này rất hay!
Có ít khách, sẽ dùng bàn hình vuông, có nhiều khách sẽ nâng tấm ván gỗ lên làm thành bàn hình tròn.
“Một cái bàn tốt như vậy, tại sao lại để nó phủ bụi ở nơi này?”
“Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy nó tốt ư!”
Dường như đây là lần đầu tiểu cô nương nghe được có người nói như vậy, nàng ấy tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
“Vậy mà chẳng có ai muốn mua cái bàn của đại ca ta hết. Bọn họ còn nói làm một cái bàn tròn vì nó có ý nghĩa đoàn viên, thế nhưng hắn lại đều chia năm xẻ bảy nó ra, thành một cái bàn không may mắn.”
Nghe tiểu cô nương hồn nhiên nói, Lê Tương lập tức cười.
“Tại sao lại thành thật như vậy? Nói hết cho ta nghe rồi, chẳng lẽ ngươi không sợ ta không mua nữa sao?”
Nàng đã thấy rất nhiều cái bàn nhiều công dụng ở thời hiện đại rồi, cho nên không có chút kiêng kị nào.
Chẳng qua tiểu nha đầu nói cũng có đạo lý, với những người ưa thích ngụ ý, hay lưu tâm tới những chuyện nhỏ nhặt, đúng là bọn họ sẽ nghĩ cái bàn này không may mắn.
“Tỷ tỷ, ngươi muốn mua ư…”
Tiểu cô nương lập tức nói nhỏ lại.
“Dĩ nhiên là muốn mua rồi, cứ đưa ta đi gặp đại ca ngươi trước đi.”
Người có thể làm ra những loại bàn ghế ngăn tủ mới lạ như thế, chắc chắn có thể làm ra hộp bẫy gián cho nàng. Hơn nữa, nàng cũng muốn bàn chuyện đặt gia cụ với hắn!
“Đại ca! Vị tỷ tỷ này muốn mua gia cụ nhà ta!”
Tiểu cô nương nói câu này cực kỳ lớn, cũng cực kỳ hãnh diện, khiến cho Chu Tiến Bảo vừa rồi còn buồn ngủ đã lập tức tỉnh táo lại.
“Ai muốn mua? Thật sự muốn mua ư?”
Lê Tương gật gật đầu, nàng ngồi xuống đối diện hắn tự giới thiệu một phen.
“Sư phụ Chu, không biết ngươi có nhận tới tận nơi làm gia cụ hay không?”
“Tới tận nơi làm gia cụ ư?” Chu Tiến Bảo có chút nghi hoặc vì sao cần hắn phải qua bên đó làm chứ.
“Ta làm ở đây rồi chuyển qua đó cũng được mà?”
“Bởi vì số lượng khá nhiều, nếu ngươi làm ở bên này, chuyển đi chuyển lại rất bất tiện. Hơn nữa có vài gia cụ cần phải gắn vào tường. Ta nghĩ, tốt nhất là ngươi nên tới tận nơi làm.”
Chu Tiến Bảo không nghe rõ những từ khác, hắn chỉ nghe được một câu ban đầu, đó là số lượng khá nhiều thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận