Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 370:

Lê Giang vui vẻ nói: “Chờ tới sáng sớm ngày mai ta cũng nghiền, đều là việc nhỏ.”
Lê Giang buông chén đũa xuống, lập tức đi cởi túi hạt đậu hôm nay mới mua về.
“Sư phụ, ngày mai chúng ta bán một chén tào phớ này giá bao nhiêu tiền?”
Lê Tương sửng sốt, ngay sau đó nàng bắt đầu tính phí tổn của món này.
Hôm qua chỉ nhặt được chừng hai cân đậu nành, chỉ tốn tám đồng bối. Nhưng nhìn số lượng tào phớ trong mấy nồi này đại khái có thể bán được hơn ba mươi chén lận.
“Không bán đắt, chừng hai đồng bối một chén đi.”
Hai tỷ muội Đào Tử không giỏi về tính toán nên bọn họ không có phản ứng gì, nhưng Lê Giang ngồi bên cạnh, đôi mắt đã sáng lấp lánh rồi.
Hôm qua hắn ngồi nhặt hạt đậu nên rõ ràng nhất số lượng đậu mang ra ngâm. Chỉ có một chút hạt đậu như vậy, nhưng hôm nay múc ra nhiều chén đến thế… Bây giờ bán với giá hai đồng bối một chén, chắc chắn bọn họ kiếm lớn rồi!
“Được được được, cứ bán hai đồng bối một chén đi!”
Sau khi định xong giá tào phớ, người một nhà đều cực kỳ vui vẻ, căn bản chẳng có ai chú ý tới phần tào phớ bị vớt ra ngoài rồi nén trong ngăn tủ kia.
Chờ tới khi thu dọn xong phòng bếp, Lê Tương mới đi xem thành phẩm đậu hũ của nàng.
Bởi vì thời gian nén hơi ngắn, cho nên nàng chỉ làm được đậu hũ non thôi.
Đậu hũ non là nguyên liệu nấu món đậu hủ Ma Bà ngon nhất! Kể cả khi không dùng để xào rau, chỉ lấy một chút nước tương trộn chung với đậu hũ non cũng cho ra một món cực kỳ ngon miệng.
Lê Tương nuốt nuốt nước miếng, nàng bỏ đậu hũ non trở lại khuôn ép. Vừa nãy nàng đã ăn no tào phớ rồi, lúc này không ăn nổi thứ gì nữa. Vẫn nên tiếp tục ép nó thành đậu hũ đi.
Ai? Dường như bụng có chút đau, cái cảm giác này… lâu lắm rồi nàng chưa từng cảm nhận được.
“Đào Tử……”
“Sư phụ sao vây?”
“Đun cho ta một chút nước sôi, sau đó bỏ vào một túi nước, mang lên lầu cho ta.”
Lê Tương ôm bụng từ từ trở về trên lầu, khi vào phòng nàng bắt đầu mở ngăn tủ của mình. Nàng còn nhớ hồi tháng trước nương vừa làm cho biểu tỷ hai miếng lót mới dùng khi có kinh nguyệt. Tháng này biểu tỷ còn chưa sử dụng nó, vừa lúc dùng nó để cấp cứu cho nàng.
Từ khi nàng xuyên qua tới giờ, thứ đó vẫn chưa từng có động tĩnh. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn vội vội vàng vàng, đã quên khuấy hết mọi chuyện, có đôi lúc ngẫu nhiên nhớ tới, nàng còn cảm thấy mừng rỡ nhẹ nhàng. Ai biết đâu, đột nhiên nó lại tới……
Trong trí nhớ của nguyên thân, đây là lần đầu tiên?
Đúng là muốn mạng của nàng mà.
Lê Tương tới ngày, đành phải thành thành thật thật nằm yên trên giường, tinh tế cảm thụ cảm giác đau đớn như bị đao cắt trong bụng, có điều trên mặt nàng hơi bình tĩnh quá mức.
Kỳ thật, nàng cũng cảm thấy đau, nhưng chút đau đớn này chỉ bằng một nửa so với cơn đau do ung thư dạ dày phát tác, nàng vẫn đủ khả năng để chịu đựng.
Nói gì thì nói, là con người, đâu ai muốn mình bị bệnh? Nhưng cơn đau này không giống bình thường, chờ nàng nghỉ ngơi thêm chút, qua ngày khác, nhất định phải ra ngoài tìm lang trung cẩn thận kiểm tra xem sao.
“Tương Nhi, làm sao vậy?”
Quan thị đi lên, rất tự nhiên kiểm tra trán nữ nhi nhà mình, sau khi bà cảm thấy nàng không nóng lên, lúc này mới thoáng yên tâm.
Có điều không đợi Lê Tương trả lời câu hỏi của bà, Đào Tử đã vội vàng chạy lên.
“Sư phụ, túi nước tới rồi.”
Quan thị có chút ngơ ngẩn, chờ tới khi bà thấy nữ nhi nhà mình cứng đờ kéo túi nước vào trong ổ chăn, bà mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tương Nhi, ngươi… ngươi có kinh nguyệt rồi?!”
Bà ấy thốt lên câu này, thanh âm còn có chút run rẩy.
Vốn dĩ Quan thị chờ mãi vẫn không thấy nữ nhi nhà mình có kinh nguyệt, bà ấy đã lo lắng tới mức điều này biến thành tâm bệnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận