Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 384:

Những người khác cao, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy người bị nghẹn là một tiểu nữ hài chừng ba tuổi, hiện giờ mặt nàng đã nghẹn tới mức xanh tím cực kỳ dọa người.
“Mau đi tìm lang trung!”
Phụ nhân tuổi trẻ ôm tiểu nữ hài gấp đến độ gần như sắp ngất, nhưng tại một nơi hẻo lánh như vậy, chắc chắn tiểu nữ hài kia không chờ nổi tới lúc tìm được lang trung.
“Đưa hài tử cho ta, mau!”
Lê Tương trực tiếp giơ tay ra cướp lấy hài tử đó, phụ nhân kia đã mềm nhũn không còn sức lực, nhưng vú già của nàng ấy rất hung hăng, bà ta dùng một tay đẩy Lê Tương ra. Cũng may Ngũ Thừa Phong ở phía sau nàng đỡ được.
“Ngươi còn dám ra tay thử xem?”
“Là nàng muốn cướp Uẩn Tỷ Nhi nhà ta!”
“Ngươi không nhìn thấy nàng ấy sắp tắt thở sao? Mau đưa hài tử cho ta, ta có cách cứu nàng!”
Lê Tương biết nàng nói lời này không ổn cho lắm, thế nhưng nàng chỉ có thể thốt lên lời chém đinh chặt sắt như vậy mới khiến phụ nhân kia tin tưởng giao nữ hài nọ cho nàng, hài tử đó không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.
Quả nhiên, một câu này của nàng đã khiến phụ nhân kia thấy được một tia hy vọng, nàng ấy lập tức giao nữ nhi trong tay cho nàng.
Nàng nói câu đó quá nhanh, Ngũ Thừa Phong muốn ngăn cũng không ngăn được. Suy cho cùng, đây là một mạng người, có lẽ Tương nha đầu thực sự có biện pháp gì đó cũng nên.
Lê Tương trực tiếp đặt nữ hài nọ lên đùi nàng, rồi dùng bàn tay nhắm ngay vị trí trung gian giữa xương bả vai liên tục vỗ xuống. Có lẽ miếng mứt kia không dính quá chắc, cho nên Lê Tương cho vỗ tới cái thứ năm, một miếng mứt màu xanh đậm đã bị nữ hài nọ khụ ra.
Không còn thứ gì bịt kín yết hầu, tiểu nữ hài thở hổn hển hai ngụm rồi oa lên một tiếng lập tức khóc lên.
Đại khái do tiểu nữ hài đó quá sợ hãi mà thôi. Thấy vậy, Lê Tương lập tức trả tiểu nữ hài lại cho nương nàng ấy, chắc chắn nằm trong ngực nương, nàng ấy sẽ an tâm hơn một chút.
“Cảm ơn vị cô nương này! Cảm ơn!”
Phụ nhân kia đầy thương xót an ủi hài tử nhà mình, vừa mở lời cảm ơn nàng, đã vội vàng quay sang dỗ dành tiểu nữ hài nọ.
Thấy không còn chuyện gì nữa, Lê Tương lập tức kéo Ngũ Thừa Phong chen khỏi đám người. Ra được bên ngoài, bím tóc trên đầu nàng cũng trở nên rối bời.
“Tương Nhi! Ngươi làm gì vậy?!”
Quan thị ở bên ngoài nhìn không thấy tình huống bên trong, tỏ ra cực kỳ lo lắng. Vừa thấy hai người bọn họ đi ra, bà đã tiến lên giúp nữ nhi mình sửa lại tóc và xiêm y, rồi vội vàng túm nàng lên xe ngựa.
“Ngươi thành thành thật thật ngồi trong xe ngựa cho ta, không cho đi bất kỳ chỗ nào nữa.”
“Được được được, ta không đi đâu nữa.”
Lê Tương nhìn bên ngoài cửa sổ, rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi là nàng quá mức xúc động, may mắn là cứu được người, nếu không cứu nổi, chỉ sợ nàng sẽ khó thoát thân, ngược lại còn liên luỵ tới cả nhà.
Lúc này trong lòng không còn xúc động hồi nãy nữa, nàng vừa nghĩ vừa cảm thấy cả người đều mềm.
“Tứ ca, còn bao lâu nữa mới tới núi Huyền Nữ?”
“Nhanh thôi, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa, đại khái là trên dưới ba mươi phút có thể tới nơi.”
Hai người vừa nói xong, đã thấy xe ngựa đằng trước di chuyển.
Tiêu đầu Sài cũng vung roi lên, đi theo bọn họ.
Đại khái là tiểu nữ hài ở chiếc xe ngựa đằng trước đã khóc tới mệt rồi, hiện giờ nàng ấy cứ thút tha thút thít dựa vào trong lòng ngực nương và ngủ thiếp đi.
“Phu nhân, cho nô tỳ tới ôm đi, ngài vừa khỏi bệnh, chút nữa còn phải lên núi, lại mệt nhọc một phen nữa.”
Ân thị gật gật đầu, giao hài tử cho bà vú.
“Vừa rồi quá nguy hiểm, ngày sau mấy loại mứt trái cây, hạt đậu linh tinh đó không được đưa ra trước mặt Uẩn Tỷ Nhi.”
“Nô tỳ đã hiểu.”
“Còn nữa, vừa rồi ngươi có chú ý tới vị cô nương cứu Uẩn Tỷ Nhi đi lên xe ngựa nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận