Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 391:

Bản thân Lê Tương lại không biết làm xiêm y, đến lúc đó vừa phải tiêu tiền mua một đống nhung lông vịt lại phải nhờ nương may giùm một cái áo.
Với lại, đưa xiêm y cho nam tử cũng không ổn cho lắm……
Nghĩ thêm lát nữa, Lê Tương vẫn quyết định làm một thứ gì đó nhỏ nhỏ cho hắn thôi.
Áo lông vũ nhẹ thật, nhưng tình ý quá nặng, vẫn nên làm bao tay cho hắn là được rồi. Ngày mùa đông đánh xe ở bên ngoài, có một đôi bao tay lông sẽ khiến đôi tay ấm áp hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, Lê Tương lên tiếng dặn dò mấy người Tô nương tử, từ sau nếu trong tiệm lại làm thịt vịt thì đừng vứt bỏ lông bụng và ức vịt, tất cả đều giữ lại cho nàng. Mấy người Tô nương tử không hiểu lắm, nhưng nàng đã dặn thì bọn họ sẽ làm theo.
Cứ như vậy, trong vòng bảy ngày đã gom được một túi lông nho nhỏ.
“Tương Nhi ngươi thu thứ này làm gì? Ta cứ bảo tại sao nhiều ngày nay trong phòng có thứ gì đó thối hoắc, hoá ra là cái này. Ngươi định làm quả cầu ư?”
Quan thị nhìn một lúc lại phát hiện ra lông vịt trong túi không giống những thứ lông làm quả cầu mà bà thường thấy. Sau khi nhìn kỹ, bà mới tìm ra manh mối.
“Tại sao lại gom nhiều lông mềm như vậy? Không đúng, dùng những loại lông này không làm quả cầu được.”
“Nương, ta gom đám lông này có việc cần làm, ngươi đừng để ý, đến lúc làm xong, ta sẽ cho ngươi xem.”
Lê Tương nhặt ra những đám lông cứng còn lẫn trong túi ra ngoài rồi mang cả túi thả vào chậu nước ấm có ngâm bồ kết, tiếp theo nàng tỉ mỉ nhẹ nhàng rửa thật sạch chỗ lông nhung kia thật sạch sẽ.
Lặp đi lặp lại tới ba lần rửa, đám lông đó mới sạch sẽ được, hương vị thối hoắc cũng biến mất, ngược lại lớp lông kia còn tản ra hương bồ kết nhàn nhạt.
Rửa sạch xong phải phơi nắng cho khô, có điều những thứ nhẹ nhàng như thế này rất dễ bị gió thổi bay, cho nên nàng trực tiếp cho chúng nó lên bệ bếp, nhờ nương thổi chút gió nóng cho lông mau khô.
Hong khô xong vẫn chưa dùng ngay được, dù sao những thứ này cũng ở trên người con vịt, chúng nó suốt ngày lăn lộn trong bùn, nước, ai biết có bệnh gì hay vi khuẩn gì hay không. Hiển nhiên là phải tiêu độc trước khi sử dụng rồi.
Ở thời đại này, muốn tiêu độc chỉ có thể bỏ lên nồi hấp thôi.
Lê Tương buộc cẩn thận một túi lông nhung vịt rồi cho lên nồi hấp, hấp hơn ba mươi phút mới gỡ xuống hong khô, sau đó lại tiếp tục hấp thêm ba mươi phút nữa, như vậy là đạt tiêu chuẩn rồi.
Lăn lộn một hồi, nàng cũng cảm thấy làm thứ này quá phiền phức, may mắn nàng không làm áo lông, bằng không mấy cái nồi trong nhà không đủ để hấp lông, cũng không đủ diện tích để phơi khô đám lông đó.
Lông nhung vịt sau khi xử lý xong, cứ phập phồng phập phồng trong túi, lại tản ra mùi bồ kết nhàn nhạt chứ không còn chút vị khó ngửi như lúc trước nữa.
Tới buổi tối Lê Tương nhờ phụ thân đặt tay lên vải để nàng vẽ đường viền, sau đó lại đóng cửa nhờ biểu tỷ hỗ trợ cắt vải khâu vá, tới lúc này, mọi chuyện đã thành chỉ thiếu gió đông.
Chỉ còn khâu cuối cùng là nhồi lông vịt thì do tự tay nàng làm. Chờ tới khi lông nhung vịt đều được nhét đầy găng tay, Quan Thúy Nhi lại đảm nhiệm vai trò khâu những chỗ hở lại, bây giờ chỉ cần lật ngược nó lại là được.
Một đôi găng tay to lớn màu xanh, vừa nhìn đã biết làm cho nam tử rồi.
“Oa! Biểu muội, thứ này thật ấm áp nha, ta vừa cầm chút đã cảm thấy hơi nóng rồi.”
Quan Thúy Nhi kinh ngạc cực kỳ.
Hai ngày nay nàng ấy đã để ý thấy biểu muội lăn lộn làm đám lông vịt đó, còn tưởng nàng muốn làm món đồ chơi gì, ai ngờ lại là thứ này!
“Biểu tỷ, ngươi còn nhớ bầy vịt người ta nuôi lúc còn trong thôn không? Mùa đông trời lạnh như vậy nhưng đám vịt đó vẫn dám xuống nước nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận