Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 399:

Có hai bàn cần để các loại cá, thịt lát mỏng, thịt chiên giòn, một đĩa đậu hũ, một đĩa cá viên, thêm một chút trứng cút đã bóc sẵn vỏ nữa.
Một đống đồ ăn lớn đặt lên trên bàn đã chiếm hết sạch khoảng không gian trên mặt bàn rồi, thế nhưng chừng ấy đồ vẫn không đủ để các đại nam nhân ăn uống.
Có điều chuyện đó rất đơn giản, Lê Tương đã chuẩn bị rất nhiều cá lát, thịt lát, thịt chiên giòn, chờ bọn họ ăn hết đồ trên bàn lại mang ra thêm.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn phần nước dùng của lẩu.
Nước hầm dạ dày heo làm nước dùng không cay, hiện giờ Lê Tương mới bắt đầu làm phần nước dùng cay.
Nàng trực tiếp cầm một cái chén lớn đựng đầy bột hạt tiêu khô và bát giác, vỏ quế. Chờ nồi được đun nóng, nàng lập tức bỏ dầu vào, lại thêm hành gừng tỏi và mầm tỏi xào lửa lớn cho thơm ngào ngạt, tiếp theo mới trút cả bát gia vị cay xè kia vào xào chung.
Trong nháy mắt, mùi hương bỏng rát đã truyền khắp phòng bếp.
“Sư phụ sư phụ, dường như A Tương cô nương nấu ăn rất lợi hại.”
Trong mắt A Bố đều là quang mang hâm mộ.
Khương Mẫn cũng vậy, hắn vừa hâm mộ vừa kính nể nhìn Lê Tương ra tay nấu nướng. Động tác nấu ăn của nàng nhẹ nhàng, thanh thoát như nước chảy mây trôi, thêm gia vị cũng chẳng cần thời gian tự hỏi, động tác nhanh nhẹn như vậy nhưng làm ra đồ ăn lại cực kỳ tuyệt vời. Thật là lợi hại.
“Biểu muội, xương sườn mà ngươi muốn.”
Quan Thúy Nhi bưng một chén lớn đặt lên bệ bếp, Lê Tương cầm cái chén kia lập tức đổ vào, sau đó nàng rót thêm nước vào đầy nồi, còn ném thêm mấy cái nấm đông cô nữa.
Bỏ thêm nấm đông cô vào phần nước dùng, sẽ khiến nước dùng này tươi ngon hơn một chút.
Một đám người vẫn đang vội vàng làm việc trong phòng bếp, đột nhiên có âm thanh ồn ào vang lên ngoài sân.
Quan Thúy Nhi nghe được thanh âm của phụ thân mình, nàng ấy nhanh chóng chạy ra nhìn. Là phụ thân và dượng đã dọn xong những đồ vật lớn từ cửa hàng mang tới đây rồi. Đa phần đều là bàn ghế, còn có tủ chén vừa đặt mua và một đống chén đĩa.
“Thúy Nhi, đi hỏi Tương Nhi một chút, có cần dọn tủ chén này đến phòng bếp đi hay không?”
“Có có, biểu muội đã chừa lại một vị trí cho tủ chén này rồi.”
Quan Thúy Nhi tránh khỏi cửa, để hai người Lạc Trạch và Ngũ Thừa Phong nâng tủ chén vào phòng bếp. Cuối cùng một khoảng trống còn sót lại trong phòng bếp đã bị lấp đầy.
“Tới vừa lúc, đi rửa tay rồi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa là được ăn cơm rồi.”
Lê Tương mở nắp nồi ra, bỏ thêm chút muối vào.
“Biểu tỷ, gọi phụ thân ta mang cối đá xay vào đi, ta có chuyện cần làm.”
Ăn lẩu hiển nhiên phải có đồ uống, nàng đang tính toán nấu một, hai nồi sữa đậu nành, uống vào vừa giải khát, vừa giải cay.
Ba mươi phút sau, những thứ cần sửa sang bên ngoài đều đã sửa sang xong cả rồi, những việc cần phải làm trong phòng bếp cũng hoàn tất.
Lê Tương đổ nồi nước dùng hầm dạ dày cho đám người không ăn cay như chưởng quầy Miêu và mấy tiểu nhị.
Bên dưới nồi sắt ăn lẩu là khoảng lõm xuống trên mặt bàn, bên trong này được đặt một phần đế đặc chế bằng gốm, bên trong đặt than củi đã đốt hồng, bởi vậy nồi nước dùng dạ dày heo này vẫn đang sôi ục ục, nổi bong bóng như được đặt trên bếp lò.
Mấy khối than này có thể cháy rất lâu, thời gian ăn lẩu cũng rất dài nhưng mấy thứ này lại không đắt.
“Chưởng quầy Miêu, đây là nước chấm ta đã chế sẵn rồi, các ngươi tự múc đi nhé. Tất cả thức ăn trên bàn, các ngươi muốn ăn món gì thì tự mình thả vào nồi, chờ thức ăn chín hãy vớt ra dính chút nước chấm là được.”
Trước giờ chưởng quầy Miêu chưa từng thấy cách ăn mới lạ như vậy. Đã vậy, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính là ở giữa mặt bàn lại được khoét một cái lỗ, khác biệt như thế mà từ lúc bàn được mang về tới giờ hắn chưa từng phát hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận