Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 461:

Lê Tương kiểm tra bọn chúng, con nào con nấy đều rất có tinh thần, mùi vị hôi thối trên người bọn chúng cũng không kinh khủng như nàng tưởng tượng.
Nhiều con thỏ như vậy, chỉ cần lấy lông xuống cũng bán được không ít tiền rồi, huống chi còn có thịt. Trong mắt nàng, cái giá 9 đồng bối kia vẫn rất rẻ.
“Đại thúc, ngày thường nếu ngươi còn loại nguyên liệu hoang dã nào, ví dụ như gà rừng, hươu non vân vân, cũng có thể mang tới tửu lầu chúng ta bán.”
Nam nhân thu tiền, trên gương mặt hắn hiếm khi nở một nụ cười.
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần Lê lão bản cho giá cả vừa phải, ta cũng không muốn lãng phí thời gian chạy qua nhà khác.”
Lê Tương nghe ra trong lời nói của hắn một chút ý tứ khác, thế nhưng không đợi nàng hỏi thêm vài câu người nọ đã đi rồi.
Lê Giang vừa ra sân sau đã nhìn thấy hai lồng lớn đầy con thỏ, một mảnh màu xám xịt.
“Tương Nhi, ngươi mua nhiều con thỏ như vậy về…… để nấu canh ư?”
“Nấu canh cũng có, nấu ăn cũng được, chỉ cần món gì ngon đều làm.”
Lê Tương ngồi xổm trước lồng sắt, bắt mấy con mang vào phòng bếp để tiểu nhị bên trong cầm đi giết chết.
Còn những con còn lại, cứ bắt ra khỏi lồng sắt rồi cầm đi rửa sạch, bằng không đặt chúng ở sân sau kiểu gì cũng có chút mùi.
May mắn đại ca vừa đưa đại tẩu về tòa nhà của bọn họ, bằng không mùi thối từ nơi này sẽ hun cho đại tẩu khó thở mất.
“Đào Tử, hai tỷ muội các ngươi qua đây, túm chân mấy con thỏ này, rồi múc nước cọ rửa lồng sắt cho sạch sẽ rồi mang nó ra phơi.”
Hai tỷ muội Đào Tử cầu còn không được, hai nàng nhìn thấy con thỏ lông xù xù đáng yêu kia đã muốn sờ thử rồi.
“Oa, con thỏ này mập quá!”
Cầm lên tay khá nặng, chắc cũng được bốn cân một con.
Lê Tương nhìn hai tỷ muội Đào Tử đang hô to gọi nhỏ, thì thào luôn miệng, nàng chỉ lắc đầu cười rồi đi vào phòng bếp.
Lúc này con thỏ đầu tiên đã được làm thịt xong xuôi, rửa sạch sẽ đặt lên bàn rồi. Nàng lập tức chuẩn bị nguyên liệu cần dùng làm thịt thỏ, sau đó mới chặt miếng thịt thỏ ra, rửa bớt máu loãng mới đổ rượu gia vị và gừng vào ướp.
“Sư phụ, thịt con thỏ ăn ngon không?”
Tiểu đáng thương Yến Túc giống hệt hai vị sư tỷ của hắn, từ nhỏ đến giờ chưa từng ăn thịt con thỏ.
Lê Tương gật gật đầu, dường như nàng đang hồi tưởng lại dư vị thịt thỏ đã ăn từ rất lâu rồi.
“Thịt thỏ tươi mới, có một hương vị khác hẳn thịt heo. Trong chốc lát nữa, ta làm ra cho ngươi nếm thử rồi biết.”
Nàng là một vị sư phụ rất nuông chiều đồ đệ, ngày thường nếu làm món gì ăn ngon, nhất định sẽ chia một ít cho ba người đó nếm thử.
Từ nhỏ Yến Túc đã mất phụ mẫu, chỉ có hai tỷ đệ tự chăm sóc cho nhau đến lớn, hai năm gần đây, cuộc sống của hai tỷ đệ bọn họ mới khá lên được chút, càng không cần nhắc tới tỷ muội Đào Tử.
Từ nhỏ hai nàng đã bị bán, lăn lộn biết bao năm làm nha đầu cho nhà người ta, những món đồ ăn thừa đã là thứ xa xỉ. Hiện giờ nàng là sư phụ bọn họ, hiển nhiên nên chiều chuộng một chút những tiểu đáng thương này.
“Làm thịt thỏ này, kỳ thật rất giống những món ăn khác. Mấy ngày trước ta vừa dạy các ngươi món gà tê cay, qua đây nào, bệ bếp giao cho ngươi, cứ làm từng bước y như món gà tê cay đó, chỉ khác là biến thịt gà thành thịt thỏ thôi.”
Lê Tương nhường vị trí cho Yến Túc, còn nàng đứng bên cạnh hắn chăm chú quan sát.
Yến Túc có chút khẩn trương, hắn bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng công đoạn của món gà tê cay kia, sau đó mới kêu tiểu nhị bắt đầu nhóm lửa làm nóng chảo.
Tiểu nhị bắt đầu bận rộn rồi, còn bản thân Yến Túc lại vừa làm vừa lẩm bà lẩm bẩm.
“Trước tiên bỏ một nửa gừng và tỏi xắt nhỏ vào bên trong, lại cho thêm tương ớt vào, sau đó xào thật thơm……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận