Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 475:

Trong tay nàng vẫn nắm chặt thứ kia, nó rất ấm áp.
Là tay của Ngũ Thừa Phong!
Lê Tương vừa tỉnh táo lại, đã vội vàng rút tay về, sau khi tằng hắng một tiếng cho đi ngại ngùng của mình, nàng mới vội vàng lấy túi tiền trong lòng mình ta, nhét vào trong tay hắn.
“Ngươi cầm tiền về đi.”
Lúc này đầu óc Ngũ Thừa Phong vẫn còn bị vây trong trạng thái ngây ngốc, hắn cầm cái túi tiền theo bản năng còn đôi mắt cứ ngơ ngác nhìn Lê Tương.
“Mau trở về nha, đã trễ lắm rồi.”
Lê Tương nhẹ nhàng đẩy một cái, Ngũ Thừa Phong lập tức thành thành thật thật xoay người đi.
“Từ từ!”
Tuy trời rất tối, nhưng đèn trong sân vẫn sáng mờ mờ tới tận nơi đây khiến nàng nhìn thấy một khoảng đen sau lưng hắn.
Lê Tương tiến lên sờ một cái, lớp vải màu đen kia đã khô cứng rồi.
Trên lưng hắn có thương tích……
Chắc chắn trước khi hắn ra bên ngoài đã thay xiêm y rồi, nhưng lúc nãy vừa bị đại ca nàng vỗ một cái vào lưng, chắc đã động tới miệng vết thương.
“Ngươi có phải tên ngốc hay không?! Có thương tích tại sao không nói?”
Lê Tương đang muốn vỗ hắn một cái, nhưng nghĩ tới trên người hắn có thương tích nàng lại không nỡ làm như vậy, chỉ có thể trừng mắt bảo hắn mau về thay dược đi.
Tuy trong nhà nàng cũng chuẩn bị sẵn một chút dược chữa thương, nhưng chỗ thuốc đó không thể chữa khỏi loại vết thương lớn trên lưng hắn.
Ngũ Thừa Phong xấu hổ duỗi tay ra sờ sờ trên lưng, hắn sờ tới vị trí đó cứ như sờ vào khoảng không vậy.
“Ta không sao mà, chẳng đau chút nào.”
“Có thương tích còn nói không đau? Ngươi coi ta là con ngốc sao?” Lê Tương mím môi, nói thêm vài câu nữa: “Còn một chuyện này nữa, lúc ngươi đi về, có ai bôi thuốc cho ngươi không?”
Ngũ Thừa Phong sửng sốt. Đúng vậy, người của tiêu cục đều nghỉ cả rồi, mấy người Đại Lưu đã về đoàn viên với người thân trong gia đình.
Hắn lại không hề quen biết những người còn ở lại. Hắn nhờ, bọn họ sẽ bôi thuốc giùm hắn ư?
Chỉ sợ không phải bôi thuốc mà cho hắn ăn đòn một trận thì có.
Thế nhưng hắn lại không muốn tiểu nha đầu lo lắng, Ngũ Thừa Phong đang chuẩn bị kiếm đại một người nào đó, lại cảm thấy trước ngực căng căng.
Lại là Tương nha đầu, nàng ấy vừa túm lấy áo trước ngực hắn, kéo hắn trở lại bên trong.
“Đi vào, thay xong dược lại trở về.”
Đương nhiên, Lê Tương không định tự mình thay dược cho hắn. Đại ca nàng vừa vào phòng xong, chắc chắn còn chưa đi ngủ, kêu đại ca ra làm chuyện đó đi.
Ngũ Thừa Phong căn bản không thể từ chối được, hắn chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trong phòng bếp, chờ Lê Trạch đơn giản dùng chút thuốc trị thương băng bó lên cho hắn.
Chờ băng bó miệng vết thương xong rồi hắn mới bị Lê Tương ‘đuổi’ ra ngoài.
“Tiểu muội, tiểu tử tứ oa này không tồi.”
Vừa thông minh vừa bền bỉ, có thể chịu khổ, chịu đau đớn nhưng hơi ngốc một chút.
Nhớ năm đó, trên người hắn bị đại cữu tử đánh thành mấy miệng vết thương nho nhỏ, hắn lập tức dùng khổ nhục kế đến trước mặt Vân Châu, khiến nàng ấy thương xót mà trìu mến với hắn biết bao.
Phì, vẫn là hắn thông minh.
Lê Tương không trả lời câu đại ca nói, nàng trực tiếp trở về phòng ngủ.
Đã qua giờ Tý rồi, theo lẽ bình thường nàng đã sớm buồn ngủ từ lâu mới đúng. Nhưng nàng cứ nghĩ tới miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên lưng Ngũ Thừa Phong kia là không cách nào chợp mắt được.
Ở cái tuổi của hắn, những thanh niên hiện đại đang đi học cấp ba, thế nhưng hắn không chỉ phải ra ngoài bôn ba, kiếm kế mưu sinh cho mình, còn làm nghề mạo hiểm đi áp tiêu như vậy.
Lần trước bị không ít vết thương, lần này thương thế càng thêm nghiêm trọng, vậy lần tiếp theo hắn sẽ gặp phải loại chuyện gì?
Mơ mơ màng màng, hơi rượu bốc lên, Lê Tương bỗng dưng nghĩ tới chuyện, nếu không nàng cứ trực tiếp đi tìm hắn, bảo hắn ở rể Lê gia cho nàng nuôi hắn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận