Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 492:

Đáng tiếc Lê Tương không am hiểu làm điểm tâm ngọt, nàng biết một đống lớn tên của chúng nhưng lại không cách nào làm ra được.
Thứ duy nhất nàng biết, chính là đánh bơ.
Nhìn qua có cảm giác món này rất râu ria, thế nhưng với những người yêu thích đồ ngọt ở thời đại này, một miếng bơ tuyệt đối là đủ.
“Sư phụ, những bông hoa đào này nấu ăn kiểu gì?”
Lê Tương lấy lại tinh thần, nàng nhìn những bông hoa đào bị mình kéo xuống đã có vài bông nứt ra rồi.
Tội lỗi tội lỗi, nàng phải xử lý chúng thật nhanh, rửa sạch sẽ chuẩn bị làm món ăn ngon thôi.
“Bây giờ này, ta sẽ dạy các ngươi một phương pháp cực kỳ đơn giản để dùng các loại hoa nấu thành món ăn.”
“Cái gì nha?”
“Sư phụ à, ngươi cần bột nhão để làm gì?”
“Ừm? Còn có từ…. ai, chẳng lẽ là muốn chiên ư?”
Mấy người bọn họ xúm vào một chỗ ríu rít thảo luận, Lê Tương cũng làm xong bột nhão rồi. Nàng trực tiếp cho cánh hoa vào trong hồ nhão, sao đó cẩn thận kẹp chúng lên, bỏ vào trong nồi chiên
“Xèo” một tiếng, hương dầu và hương hoa đồng thời toả ra.
Kỳ thật rất nhiều đồ ăn đều có thể bọc bột nhão rồi bỏ vào chảo chiên.
Lê Tương không định làm món hoa chiên này bày trong yến tiệc ngày mai, nàng chỉ đơn thuần muốn cho đám tiểu đồ đệ của mình thưởng thức sự đa dạng của những món ăn mà thôi.
Cánh hoa đào được chiên xong có phần vỏ bên ngoài cánh hoa xốp giòn, bên trong lại mang theo từng đợt hương hoa, còn chút vị chua rất đúng lúc, tạo cho món này một phong vị hoàn toàn khác.
Một đĩa cánh hoa chiên rất nhanh đã bị mấy người bọn họ chia nhau hết rồi.
Lê Tương lại đổ một chén lớn cánh hoa đào vào cối, trực tiếp giã cho chúng nó nát một phần. Cánh hoa đào bị dập nát lại ngót chỉ còn chừng một chén nhỏ, sau khi trộn chung với mật ong, nàng lấy chúng để gói bánh trôi.
Bánh trôi hoa đào, ăn một miếng đều cảm thấy mùi hương hoa ngọt ngào. Bản thân Lê Tương cũng cảm thấy kinh ngạc nho nhỏ.
Nói thật trước kia nàng chưa từng ăn bánh trôi có nhân là hoa tươi như vậy, nàng chỉ thử dùng thứ này làm nhân xem sao, không nghĩ tới nó lại thơm ngọt như vậy.
Thực chất mùi hương hoa đào chỉ nhàn nhạt chứ không nồng đậm, nhưng chính vì như vậy, mùi hương hoa nhàn nhạt kia hoà quyện với vị ngọt lại khiến người ta ưa thích.
Nàng quyết định rồi, trong bữa tiệc ngày mai sẽ có món này.
Lê Tương tự mình tính toán, ngày mai ngoại trừ món bánh trôi hoa đào, món tào phớ ngọt, còn chuẩn bị thêm bánh bao thuỷ tinh, những món khác nữa có thể là canh hoa đào hoặc canh hoa hải đường, thêm một món khoai tây nghiền sữa bò, còn lại cứ tuỳ ý phát huy.
Nàng có làm nhiều, những vị phu nhân tiểu thư đó cũng ăn không hết, lãng phí vô cùng.
“Được rồi, ăn bánh trôi xong thì đi dọn dẹp một chút, các ngươi làm cơm chiều hôm nay.”
Lê Tương cởi tạp dề xuống rồi trở về phòng của mình. Nàng vừa cầm cái bút lên chuẩn bị ghi thực đơn cho buổi yến tiệc ngày mai thì nghe thấy một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới từ bên ngoài.
Ông trời lật mặt còn nhanh hơn người ta lật bàn tay, để minh chứng cho câu nói đó, chỉ trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ sau, bên ngoài bắt đầu có mưa nhỏ.
Mười lăm phút sau, mưa càng rơi càng lớn, trong lòng Lê Tương cũng càng ngày càng lo lắng.
Ngũ Thừa Phong vừa đi ra ngoài tìm sữa bò cho nàng, hắn không mang bất cứ thứ gì trên người hết, một chuyến đi này, không biết hắn sẽ hứng bao nhiêu nước mưa vào người. Nơi này lại không có dù, chẳng tiện lợi chút nào.
Thực ra cũng có một loại dù bằng da thú nhưng nó đắt muốn chết á, trước kia nàng cũng không có ý định mua.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể mặc áo tơi, đội đấu lạp() cầm theo một bộ khác trên tay, đi ra từ cửa sau dạo quanh phụ cận, nhìn xem có thể gặp Ngũ Thừa Phong hay không.
(
)Một loại nón rộng vành, được đan bằng nan tre với giấy dầu hoặc lá tre, lá cọ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận