Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 495:

Phải giả vờ đáng thương mới khiến đối phương đau lòng thương tiếc.
Lại nói, lần này hắn đâu cần giả vờ, hắn đang sinh bệnh sẵn đây này, hắn thử thể hiện mình yếu ớt một chút xem nha đầu có thương hắn hay không.
Nghĩ là làm, Ngũ Thừa Phong liền nói: “Dường như ta có chút nóng lên, đầu óc choáng váng, khát vô cùng. Cho nên không nhịn được phải xuống lầu qua đây tìm nước.”
“Nóng lên!”
Lê Tương theo bản năng duỗi tay thử nhiệt độ trên trán hắn, đúng là nóng lắm.
Cũng may bây giờ trong nhà nàng đều chuẩn bị sẵn thuốc, nhất là những loại thuốc hạ sốt kiểu này.
“Ngươi cứ từ từ, ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Loại bệnh phát sốt kiểu này có thể nặng cũng có thể nhẹ, nhưng khẳng định là chữa sớm khỏi sớm.
Có điều trong nhà nàng chỉ có thuốc bắc, còn phải nhóm lửa sắc mới dùng được. Lần này không cần Lê Tương nói, Ngũ Thừa Phong đã tự ngồi trước bếp ngoan ngoãn bắt đầu nhóm lửa.
Ngày thường phòng bếp tràn đầy hương thức ăn, hiện giờ lại toả ra từng đợt mùi thuốc bắc.
Giờ phút này, Ngũ Thừa Phong lại cảm thấy có chút may mắn vì hắn sinh bệnh.
Từ nhỏ đến lớn, không cần biết là hắn đau đớn hay sinh bệnh, chỉ biết là hắn chưa từng được bất kỳ ai quan tâm hết.
Một chút ấm áp duy nhất đều đến từ gia đình Tương nha đầu. Trước kia hắn không dám nghĩ tới chuyện mình sẽ thích một cô nương nào đó, thế nhưng bây giờ, tràn đầu tâm hồn hắn đều là nàng.
Không chỉ vậy, hắn càng không dám nghĩ tới chuyện cô nương ấy sẽ quan tâm tới hắn như lúc này.
“Tứ ca, nghĩ cái gì thế, uống thuốc nào.”
“A! Ta tới đây!”
Ngũ Thừa Phong uống mấy hớp là hết chén thuốc, sau đó hắn thúc giục Lê Tương mau trở về đi ngủ, còn hắn dọn dẹp phòng bếp một chút mới cầm đèn trở về lầu ba.
Uống thuốc xong hiệu quả cũng không tệ lắm, lúc trời sáng, hắn đưa tay lên sờ trán mình đã không còn thấy nóng nữa. Chẳng qua tinh thần hắn hiện giờ có chút phấn khởi, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Cơn mưa kia kéo dài suốt một đêm, rầm rầm cả buổi tối khiến người ta phiền vô cùng.
“Sư phụ, hôm nay chắc vị Sở phu nhân kia không tới làm yến tiệc ngày xuân đâu?”
Lê Tương gật gật đầu, khẳng định là vậy rồi.
Mưa lớn như vậy, đi ra ngoài một chuyến rất dễ dàng làm ướt giày tất. Quan trọng nhất chính là, đồ trang điểm trên mặt bọn họ sẽ bị nước mưa làm ướt hết! Thời tiết như thế này, ai còn tâm tình mà tham dự yến tiệc chứ?
“Hôm nay cho các ngươi nghỉ một ngày.”
“Được rồi! Cảm ơn sư phụ!”
Từ sáng sớm, Lê Tương đã nhận được tin tức từ phía Sở phu nhân bên kia, nàng ấy nói là yến hội ngày xuân phải dời lại chờ tới khi mưa tạnh mới thực hiện được.
Nhận được thông tin chính xác, nàng cũng yên tâm hơn. Chỉ là nàng có chút tiếc nuối về những bông hoa được tứ ca vất vả hái về, qua ngày hôm nay, chúng nó sẽ khô héo mất.
Quan Thúy Nhi cũng cảm thấy đáng tiếc, bởi vậy hai tỷ muội dứt khoát cùng nhau hái hết sạch những bông hoa đó xuống, trộn vào bột mì một đống cánh hoa, làm màn thầu hoa tươi.
Ngũ Thừa Phong hái về không chỉ có hoa đào, còn có hoa lê, hải đường vân vân. Hai nàng trộn chung chúng nó lại với nhau, màn thầu vừa làm xong, chưa chưng lên đã có từng đợt hương hoa truyền tới.
Đáng tiếc nơi này không có bắp, bằng không làm chút bánh bột bắp hoa tươi sẽ ngon biết bao.
Lê Tương và biểu tỷ vừa nói chuyện món ăn cần thêm trong thời gian gần đây vừa nặn không ít màn thầu ra.
Những chiếc màn thầu này không hề lớn, nhìn rất tinh xảo và xinh xắn.
Màu hồng của hoa đào khi chưng lên sẽ không còn tươi tắn như lúc mới làm xong nữa, nhưng lại có hương hoa dậy mùi đền bù một chút, khiến cả nhà đều rất hài lòng về món màn thầu này.
“Thế nhưng ta càng thích ăn món màn thầu hương sữa ngày hôm qua hơn, chúng thơm vô cùng.”
Hạnh Tử nói xong còn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, khiến cả đám người phá lên cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận