Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 4:

Quan nhị cũng từng nghĩ tới việc tự tử, liền từ cửa nhà này mà gieo mình xuống biển, từ đó không liên lụy đến trượng phu cùng nữ nhi nữa.
Nhưng mỗi lần như vậy bà đều lui bước, bởi vì bà không nỡ bỏ lại trượng phu cùng nữ nhi ngoan của mình. Thậm chí Quan thị còn từng ôm hi vọng, hi vọng lúc mình còn sống có thể gặp lại mặt của nhi tử một lần.
Dù sao cũng không có ai thực sự thấy hài cốt của nhi tử, bà luôn cảm thấy nhi tử của mình chắc chắn vẫn còn sống sót.
Trong lòng Quan thị cực kì khó chịu, ôm Lê Tương một hồi lâu mới buông ra.
“Tương Nhi…Sau này không cần cùng phụ thân ngươi đi ra ngoài thuyền để đánh bắt nữa, chỉ cần ở lại trong nhà là được rồi. Thân thể hiện tại của nương đã khá hơn nhiều, thật sự không cần tốn nhiều tiền để uổng phí vào việc mua thuốc như vậy.”
Lê Tương bị ôm nên có chút mơ hồ, vừa nghe đến mua thuốc liền tỉnh táo lại.
Thuốc là tuyệt đối không thể ngưng!
“Không được!”
Đại khái là phát hiện ra giọng của mình quá lớn đã dọa đến Quan thị, Lê Tương vội vàng hạ âm thanh xuống, nói: “Ta không có việc gì, hôm nay chỉ là sơ ý bị trượt chân, ngày sau ta sẽ chú ý hơn.”
Lê Tương đã tiếp nhận được toàn bộ kí ức của tiểu cô nương kia, cũng biết tường tận tình huống ở trong nhà có bao nhiêu khó khăn, ống đựng tiền tiết kiệm ở phía dưới giường đã bao lâu rồi chưa nghe được tiếng vang của đồng xu. Trong nhà lại còn thiếu nợ bên ngoài không ít, mỗi ngày đều phải dựa vào thuyền đánh bắt cá để đắp vào những lỗ hổng đó.
Nếu giờ nàng không đi phụ bắt cá, một mình phụ thân lại phải cầm lái rồi giăng lưới, còn phải kéo võng thu cá, chắc chắn sẽ mệt muốn đứt hơi, chưa kể thiếu một sức lao động thì tiền lời cũng sẽ bị suy giảm trầm trọng.
Cho nên trong lúc Lê Tương còn chưa có nghĩ ra biện pháp gì để kiếm được tiền, thì ngày đó nàng vẫn phải lên thuyền để hỗ trợ.
Hiện tại nàng đã thành nữ nhi của nhà này, có thể nương nhờ trong thân thể của tiểu cô nương kia đã là một ân huệ lớn lao, cho nên việc thay thế nàng ấy phụng dưỡng song thân cũng là việc nên làm.
Nguyên bản Lê Tương còn đang do dự, bây giờ lòng cũng chậm rãi kiên định hơn, nàng không tính toán sẽ đem tình hình thực tế nói ra.
Thân mình Quan thị suy yếu như vậy, nếu bà ấy biết nữ nhi bảo bối của mình đã không còn, chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích, cho nên nàng không những không thể nói, mà còn phải giấu giếm gắt gao, tuyệt đối không để bà ấy nhận ra nàng có điểm nào khác thường.
Cũng may Quan thị cũng không nghĩ nhiều như vậy, tính tình của nữ nhi trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh, hơn nữa lần này rơi xuống nước bị dọa sợ một trận, nhất thời có chút khác thường thì bà cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Bà đang muốn lại gần khuyên nhủ con gái, liền nghe được thanh âm của trượng phu vọng tới từ bên ngoài.
“Tuệ Nương, cháo nấu xong rồi, đợi chút nữa các ngươi tự mình ăn trước đi, ta đi bên ngoài đem cá trong thuyền đi bán.”
Bên ngoài Lê Giang vội vàng thông báo một tiếng rồi rời đi.
Tuy nói thời tiết hiện tại mát mẻ, cá sông có thể để được một thời gian khá dài. Nhưng một con sông mà có nhiều thuyền như vậy, đi chậm thì người mua hào phóng đã sớm đi hết rồi, dư lại một ít người mua cá thong dong, thế là bọn họ lại mặc cả tới nửa ngày, có người còn ngồi xổm chờ cho cá chết mới mua, thật sự là quá lỗ.
Lê Tương nhớ lại cảnh mua bán cá ở bến tàu lại cảm thấy dở khóc dở cười. Không nghĩ tới ở thời cổ đại này cũng không thiếu mấy cao thủ ép giá.
“Tương Nhi, hẳn là ngươi cũng đói bụng rồi, để nương đi múc cháo rồi đem vào cho ngươi.”
Quan thị đứng dậy muốn đi vào trong phòng bếp lấy đồ ăn, Lê Tương lại chạy nhanh giữ tay bà lại.
“Nương…Người cứ đi ăn trước đi, ta còn có chút không thoải mái, muốn nằm nghỉ một lát.”
Vừa nghe nói nữ nhi bảo còn không thoải mái, Quan thị lập tức đáp: “Được được được, vậy ngươi ngủ tiếp một lát đi, nương không làm phiền ngươi nữa. Cháo ta sẽ múc sẵn vào bình cho ngươi.”
Lê Tương gật gật đầu, lại một lần nữa nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận