Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 501:

Lê Tương xắn tay áo lên, lại mặc tạp dề vào. Sau đó nàng cầm năm củ khoai tây ra ngoài gọt vỏ, xắt thành sợi mảnh, thái xong lại ngâm vào nước chừng 15 phút.
Thanh Chi nhìn bộ dáng nàng nấu cơm chẳng khác nào lên chiến trường, quả thật là khi bắt tay vào làm việc, nhìn nàng khác hoàn toàn so với hồi nãy.
“Tương nha đầu, thật là đáng tiếc nha……”
Lê Tương vừa rửa sạch sẽ khoai tây, bỏ vào lồng hấp đã nghe được lời này, nàng tỏ ra cực kỳ khó hiểu.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là ta không có đệ đệ. Nếu ta có đệ đệ, khẳng định sẽ lôi hắn tới nhà ngươi cầu hôn. Như vậy ngày nào ta cũng được ăn những món ngon do ngươi làm rồi.”
Thanh Chi cười ngây ngô hai cái rồi lại nói: “Nhưng, không có đệ đệ ruột thôi, còn ta nhiều huynh đệ lắm! Tương nha đầu, ngươi thích dạng người gì? Am hiểu văn hay thuần thục võ?”
“Tỉnh táo đi nào. Ta nha, vừa không thích văn, lại chẳng thích võ. Ta thích…… Ngốc.”
“Ngốc cũng có nha! Chính là cái tên ngốc đưa bình thuốc cho ta đó, hắn ngốc cực kỳ. Mỗi lần thấy ta, hắn đều nói chuyện lắp ba lắp bắp, vừa nhìn đã biết không nhanh nhẹn tí nào rồi, không biết ngày thường chủ tử giao việc cho thì hắn xử lý kiểu gì. Thế nhưng tuổi tác của hắn hơi lớn một chút, không quá thích hợp. Lại nói, ngươi đã gặp qua đệ đệ của hắn rồi, chính là tên Đại Long kia đó. Hai huynh đệ bọn họ chẳng khác nhau là mấy, đều cộc lốc, ngây ngốc, bộ dáng không tim không phổi.”
Thanh Chi nghiêm trang suy nghĩ, dường như nàng ấy đang rất cẩn thận đánh giá vấn đề này.
Lê Tương lại bi ai thay vị huynh đệ kia nửa giây, rồi nàng xuống lời từ chối như chém đinh chặt sắt.
“Kính lão đắc thọ nha, ngươi có tâm tư suy nghĩ tới chuyện này của ta thì nên lo lắng cho hôn sự của ngươi trước đi. Ngươi còn lớn hơn ta đó……”
Nàng vừa nói xong lời này, đã thấy Thanh Chi đang đứng trước bệ bếp, hơi có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Chuyện của ta, phu nhân đã nói trong lòng nàng hiểu rõ rồi, dù sao sau này, cứ xem ý tứ của phu nhân và chủ tử là được.”
Thanh Chi vốn là một cô nương tuỳ tiện như thế, đột nhiên lại có sắc mặt thẹn thùng này, khiến Lê Tương cảm thấy không quen.
Không hiểu sao nàng lại có chút bi ai thay nàng ấy. Những người giống như nàng ấy, cả đời phải làm nô tỳ cho người khác, thật sự khiến người ta đau lòng.
Bọn họ căn bản không có suy nghĩ và quyền để tự mình theo đuổi hạnh phúc, hoàn toàn phải xem ý tứ của chủ nhân.
Lại lần nữa, nàng bi ai thay vị huynh đệ kia. Chỉ mong hắn có thể lọt vào mắt của phu nhân.
Lê Tương không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, nàng dứt khoát kéo Thanh Chi qua để nàng ấy tự mình nấu ăn. Khoai tây đã được ngâm đủ thời gian rồi, nàng chuẩn bị lấy chúng nó ra làm món khoai tây chiên.
Ở thời đại này, vẫn có thể ăn khoai tây chiên, càng nghĩ nàng càng cảm thấy vui vẻ.
“Tương nha đầu, mấy thanh khoai tây này, chỉ cần nấu chín là ăn được ư?”
“Nấu chín là ăn được, nhưng không chiên đủ độ chúng nó sẽ không thơm, ngươi cứ bình tĩnh, vớt cái nồi này lên, chúng ta đổ dầu vào chiên nó.”
Thanh Chi tỏ ra khá nghe lời, nàng ấy làm theo lời Lê Tương dạy, từng bước từng bước một, thế nhưng nồi đầu tiên nàng ấy vớt lên hơi muộn, cháy sém mất non nửa nồi. Thế nhưng non nửa đầu tiên rời nồi đúng thời điểm vẫn khá ngon.
Lớp da bên ngoài khoai tây được chiên xốp giòn, có màu vàng hoàng kim bắt mắt, bên trong mềm mại, khoai tây được chiên qua dầu, có mùi hương thơm tới mức có thể khiến người ta cắn phải lưỡi.
Thanh Chi ôm chén khoai tây chiên ra ngoài, cứ ăn từng thanh từng thanh một không muốn ngừng lại.
Lúc nàng ấy muốn đi còn định chiên thêm một đống mang theo, lại nghe thấy Lê Tương nói để chúng nó ở ngoài không khí một thời gian dài sẽ trở nên ỉu đi, ăn không ngon nữa, nàng ấy mới chịu từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận