Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 512:

“Kiểu gì cũng không thể để nguồn đồ ăn mặn của tửu lầu chúng ta đứt đoạn được, có cá cũng tốt.”
Nàng vừa nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Đó là đoạn ký ức về quãng thời gian này năm ngoái, khi nguyên thân vẫn đang cùng phụ thân đánh bắt cá trên sông.
Hai cha con nhà nàng ngoài bắt được những thuỷ sản thường ngày, sẽ ngẫu nhiên vớt được một ít tôm hùm đất màu đỏ sậm!
Đúng rồi, hiện giờ đã là tháng 5, đúng là giai đoạn tôm hùm đất thành thục.
Chắc chắn bên con sông kia không có nhiều loại thuỷ sản này, những nơi như dòng suối nhỏ, hồ nước đầy bùn đất kia mới là thiên đường lý tưởng cho tôm hùm đất sinh sản.
Chỉ là loại tôm nho nhỏ này rất bẩn, không rửa sạch sẽ mà ăn vào rất dễ dàng tiêu chảy, cho nên không có nhiều người ăn món đó.
Lại nói, kể cả khi những người nông thôn có dùng chúng nó nấu ăn cũng không dùng quá nhiều gia vị, nhiều nhất chỉ là cho thêm vài muỗng muối vào trong nồi nước, ăn vào còn mang theo mùi bùn, thể nghiệm không tốt chút nào.
“Phụ thân, ngươi còn nhớ những con tôm có vỏ màu đỏ chúng ta thường vớt trên sông hay không?!”
Lê Giang gật gật đầu, đương nhiên hắn còn nhớ rõ.
“Khi đại ca ngươi còn nhỏ, hắn thường bị những con động vật nhỏ đó kẹp vào tay. Ngươi hỏi chúng nó làm gì?”
“Đương nhiên là muốn dùng chúng nó nấu ăn rồi! Phụ thân, kiểu thời tiết này chắc chắn có thật nhiều tôm hùm đất, ở ruộng đồng, hồ nước, khẳng định có thật nhiều. Ngươi có thể giúp ta gom chúng trở về hay không?”
Lúc này Lê Tương đã tạm thời đặt nguy cơ của tửu lầu nhà mình qua một bên.
Chỉ cần thu gom tôm hùm đất thuận lợi, tửu lầu nhà nàng sẽ vượt qua được nguy cơ lần này.
“Bây giờ làm ngay? Hay là khi nào?”
“Ngày mai, nếu bến tàu còn bán cá, chỉ đi gom tôm hùm đất, nếu không bán vậy chúng ta thu cả hai thứ luôn.”
“Không thành vấn đề!”
Hai cha con vừa nói chuyện xong, chưởng quầy Miêu đã vác khuôn mặt đầy muộn phiền đi vào.
“Chủ nhân, chúng ta lại bị chặt đứt nguồn cung cá rồi. Ông chủ nọ vừa chắc chắn nói với chúng ta, chỉ sợ mấy ngày gần đây chúng ta không mua được một con cá nào đâu. Trong thành có hai, ba nhà kết hợp với nhau, muốn chỉnh cho nhà chúng ta suy sụp.”
“Hai, ba nhà……”
Trong nháy mắt, Lê Tương đã nghĩ tới Thực Vi Thiên và Đông Hoa. Tỷ lệ hai nhà ra tay rất lớn. Cũng chỉ có bọn họ liên hợp lại, mới đủ tài lực thu gom nhiều nguyên liệu như vậy.
“Không sao đâu, sơn nhân tự có diệu kế().
(
)Một câu của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ý chỉ bản thân mình tự có cách giải quyết.
Đúng là bọn họ có tài lực dồi dào nhưng không
chịu nổi tình trạng hao phí quá lâu. Chỉ cần nàng có thể nghĩ ra đối sách cho tửu lầu nhà mình bình yên đi qua vài ngày sắp tới.
Chờ tới khi bọn họ thu về một đống cá, thịt ôi thiu, xem bọn họ xử lý như thế nào.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy một màn ấy rất buồn cười.
Buổi tối sau khi đóng cửa, Lê Tương lại xuống bếp kiểm kê nguyên liệu nấu ăn.
Rau dưa có thể kéo dài chừng nửa ngày nữa, thịt chỉ còn lại có một chút, đủ để phục vụ chừng hai mươi bàn thực khách. Cá lại càng ít, chỉ còn mười mấy con.
Cứ ứng phó ngày mai đã rồi tính tiếp.
“A Túc, ngày mai ngươi nhờ tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi đi chợ bán thức ăn hỗ trợ mua thịt giúp chúng ta. Bọn họ không cung cấp nguyên liệu cho tửu lầu chúng ta, nhưng không thể chặt đứt thịt của dân chúng, chắc chắn chúng ta có thể mua được một ít ngoài chợ bán thức ăn. Thế nhưng không thể mua được quá nhiều, ngươi cầm tiền này đi, đưa chút cho hàng xóm, nhờ bọn họ giúp đỡ chúng ta mua. Ngày mai tửu lầu chúng ta sẽ triển khai hoạt động món chạy, chắc chắn không cần quá nhiều thịt, hai ba trăm cân là được.”
Lê Tương đưa năm ngân bối cho Yến Túc, lại đưa cho tỷ muội Đào Tử một ít tiền bạc, để các nàng mướn người đến bến tàu mua cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận