Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 530:

“Từ lúc các ngươi bắt đầu ăn cơm, ta đã trực tiếp đứng quan sát các ngươi, các ngươi làm cái gì còn cần ta phải nói thẳng ra ư?”
Nàng vừa thốt ra lời này lại khiến nam nhân kia lúng túng, hắn không dám khẳng định hành động hồi nãy của mình có bị Lê Tương nhìn thấy thật không.
Nhưng đã nhận lời người ta tới đây diễn một màn kịch, nhất định phải diễn cho xong, bằng không chưa nói tới chuyện không nhận được tiền, nhất định công việc của hắn ta cũng một đi không trở lại.
“Già mồm cãi cố, chắc chắn là ngươi đang chột dạ, ta chắc chắn ở sau bếp của ngươi đang giấu loại nguyên liệu không sạch sẽ. Lần trước khi ta nghe nói Khê Đầu bên kia bùng lên dịch heo bệnh, ta còn lo lắng sẽ có thịt heo bệnh chạy tới thành An Lăng chúng ta, không nghĩ tới đúng là có loại tửu lầu lòng dạ hiểm độc, dám dùng thịt heo bệnh để nấu ăn cho thực khách kiếm lời!”
Lê Tương cười nhạo một tiếng.
“Nói y như ngươi tận mắt chứng kiến vậy.”
“Vậy ngươi có dám cho ta ra sau bếp tửu lầu các ngươi nhìn một cái hay không?”
Các thực khách trong sảnh lớn vừa nghe thấy thịt heo bệnh, sắc mặt đã biến đổi, nhưng bọn họ cũng không ngốc tới nỗi chỉ nghe lời nói phiến diện mà đi nghi ngờ Lê Tương ngay, bọn họ đang nghiêm túc theo dõi xem Lê Tương trả lời câu chất vấn của nam nhân kia như thế nào. Nàng có cho người kia ra sau bếp kiểm tra thực hư hay không?
Lê Tương giả vờ do dự một chút rồi mới gật đầu nói: “Chư vị đều là khách quen của tửu lầu chúng ta, nếu ta không giải thích rõ ràng chuyện này sẽ khiến mọi người cùng khó chịu. Chỉ có thể đưa tất cả mọi người đang có mặt ở đây ra sau bếp nhà chúng ta mới trả lại được sự trong sạch cho tửu lầu.”
Nàng đi ở phía trước, những thực khách muốn biết rõ ràng chuyện này đi ở phía sau. Nam nhân hồi nãy là kẻ gấp gáp nhất, dường như hắn ta chỉ sợ trong lúc hỗn loạn như thế này sẽ khiến Lê Tương có thời gian đánh tráo thịt heo bệnh kia đi.
“Các ngươi xem! Đó chính là thịt heo bệnh!”
Nam nhân nọ kích động kêu một tiếng sau đó hắn ta vội vàng chạy tới phía trước hai tảng thịt heo bệnh đang đặt ở sân, vẻ mặt hắn ta ghi rõ chữ, bây giờ xem ngươi nguỵ biện kiểu gì.
“Vị đại ca này có ánh mắt thật tốt, từ xa như vậy đã có thể nhìn ra hai tảng thịt này chính là thịt heo bệnh. Thế nhưng ngươi nói cũng không sai, đây chính là thịt heo bệnh. Chỉ là không biết người nhà ai có tâm đưa tới đây, bị tiểu đồ đệ của ta liếc mắt một cái đã nhận ra điểm không thích hợp của nó. Hiển nhiên là ta không dám dùng, bởi vậy mới đặt nó ở đây, chờ làm xong việc mới xử lý.”
Nghe xong những lời Lê Tương nói, nam nhân nọ đang muốn nói câu gì đó lại thấy khách nhân bên cạnh nói: “Ai, đúng vậy, hai tảng thịt này chưa từng bị người nào chạm vào.”
Thịt để bên ngoài chừng ba, bốn canh giờ, bên ngoài của nó sẽ bị gió hông khô thành một lớp se se trên bề mặt, nếu thiếu một miếng, chỉ cần người ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Mà hai tảng thịt trước mắt này vẫn còn nguyên, không hề có dấu vết nào, vừa nhìn đã biết chưa bị ai cắt đi.
Nam nhân nọ cúi đầu nhìn hai tảng thịt bên dưới, sắc mặt hắn ta cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lúc chưởng quầy Hà dặn dò hắn ta tới đây diễn kịch, đâu có tính tới chuyện Lê Ký người ta không động tới hai tảng thịt đó, giờ xảy ra chuyện rồi hắn ta biết làm sao bây giờ? Rời đi, hay tiếp tục làm ầm mọi chuyện?
Tức phụ hắn ta thấy chuyện không ổn, lập tức kéo kéo ống tay áo trượng phu nhà mình.
Đôi phu thê nhà bọn họ xấu hổ cười cười, còn thuận tiện thở ra một câu, nói chuyện này có khả năng là hiểu lầm.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm còn có thể nói chính xác trong nhà chúng ta có thịt heo bệnh ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận