Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 554:

Bán thứ này rất có lợi cho nhà nàng, hơn nữa hai bên không ở cùng một thành hoặc châu, kể cả khi bình thường dân chúng hoặc thương gia Hồ Châu đều bán đậu hũ cũng không gây ảnh hưởng gì tới An Lăng bên này.
“A Tương tiểu thư, đến rồi.”
Kim Thư dừng xe lại, đỡ Lê Tương đi xuống. Vừa vào toà nhà nàng, nàng đã cảm thấy có chút kỳ quái, chờ tới thời điểm đi qua hậu hoa viên, nàng mới biết vì sao nàng lại có cảm giác này, giống như nơi đây đã thay đổi không ít tỳ nữ? Những người nàng đã quen mặt, không còn thấy nữa rồi.
Mấy ngày nàng không tới, mà biến hoá lớn như vậy……
“A Tương muội muội!”
Liên Nghi Lan vừa thấy Lê Tương đến, nụ cười trên mặt nàng ấy đã tươi tắn hơn vài phần. Nàng ấy lập tức tiến lên kéo tay nàng đi về phía hoa viên.
“Bận rộn cả một ngày rồi chắc ngươi đã rất mệt mỏi?”
“Ta còn khoẻ mà. Hôm nay Lan tỷ tỷ có ra ngoài dạo phố với tẩu tử ta không?”
“Haizz, đừng nói nữa. Đại ca ngươi vừa về tới nhà, trái tim nàng đã bay hết lên người đại ca ngươi rồi, đâu còn tâm trí mà quan tâm tới ta nữa.”
Liên Nghi Lan giả vờ oán giận một phen. Nàng ấy kéo Lê Tương đến trong hoa viên, thế nhưng thời điểm hai người bọn họ bước vào nơi đó, lại không có một bóng người.
“A Tương muội muội, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi một chút, ngươi có rảnh không?”
“Tự nhiên là có, Lan tỷ tỷ ngươi có gì cứ nói thẳng đi.”
Lê Tương đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc Liên Nghi Lan nói ra ý định muốn mua công thức làm tào phớ của nàng, nàng không thấy kinh ngạc chút nào cả.
“Lúc ấy ta vừa nghe nói một cân đậu nành có thể sản xuất ra trên dưới mười cân tào phớ, ta đã động tâm rồi. Ngươi cũng biết ngành nghề của trượng phu nhà ta rồi, một cân biến mười cân lương thực thật sự đáng quý. Nếu có thể dùng được trong quân doanh, chắc chắn sẽ tạo phúc cho quá nhiều người.”
Liên Nghi Lan nói cực kỳ thành khẩn, nàng ấy cũng thiệt tình muốn mua. Ban đầu, nàng ấy còn cho rằng mình phải tốn một phen miệng lưỡi thuyết phục, kết quả nàng ấy chỉ nói một câu, Lê Tương đã đồng ý ngay.
“Đây là chuyện tốt, ta không có lý do để từ chối cả. Thế nhưng về giá cả, Lan tỷ tỷ ngươi vẫn nên nói chuyện với đại ca ta đi. Hai chúng ta không nên nói chuyện tiền bạc, sẽ ảnh hưởng tới cảm tình.”
Nói xong, bản thân Lê Tương cũng không nhịn được cười, Liên Nghi Lan cũng bị nàng chọc cười, thoáng một cái, không khí giữa hai người lại trở nên thân thuộc như bình thường.
“Cũng được, chờ muộn thêm chút nữa ta sẽ qua nói chuyện với đại ca ngươi. Kỳ thật ban ngày ta đã nói qua với hắn rồi, chỉ là hắn nói chuyện này do ngươi quyết định, hắn không thể làm chủ, cho nên ta mới chờ tới khi tửu lầu đóng cửa lại gọi ngươi qua nói chuyện đó. Đi đi đi, chúng ta qua xem đồ ăn đã chuẩn bị như thế nào rồi, nên ăn cơm trước.”
Hai người vừa nói vừa cười đi tới phòng khách, cơm nước xong, Lê Trạch và Liên Nghi Lan đi thương lượng chuyện bán công thức đậu hũ này, Kim Vân Châu lại đưa Lê Tương tới nhà kho.
“Đây là những hàng hoá lần này đại ca ngươi mang về, vì mấy thứ này mà suýt nữa thì mất cả mạng đó.”
“Hàng hoá ư?”
Lê Tương có chút không hiểu lắm.
Đại ca mang hàng hoá về thì nàng qua xem làm gì
Kim Vân Châu để nha đầu đi châm mấy cái đèn, sau đó nàng ấy đi mở một cái rương gỗ ra.
Ánh đèn dịu dàng chiếu vào đồ vật trong rương kia, lập tức khiến nó toả ra ánh sáng lấp lánh. Bên trong có rất nhiều đồ vật linh tinh, Lê Tương liếc mắt một cái đã nhìn thấy vài miếng thạch anh, còn có các loại vật liệu đá. Thậm chí cũng có mấy thứ như san hô nữa.
San hô sinh trưởng trong biển, bởi vậy ở thời đại này, bên trong nội địa rất hiếm thấy chứng. Đại ca nàng thật là lợi hại, những thứ này cũng mang được về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận