Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 560:

Những nguyên liệu nàng vừa nhắc tới chính là thứ nàng đã chuẩn bị trong lúc hai đồ đệ vội vàng làm đậu tằm mở miệng.
Nàng dùng bát giác, hoa tiêu, vỏ quế, ớt cay rang thật thơm làm hương liệu. Những thứ này được gọi là linh hồn của món đậu tằm chiên xóc gia vị kia.
Hạnh Tử vừa nghe vậy đã lập tức chuẩn bị đi nghiền, thế nhưng Yến Túc còn nhanh hơn nàng ấy.
“Sư phụ, cứ để cho ta làm đi thôi, cối xay này nặng lắm.”
Lời này của tiểu đồ đệ nghe qua dường như rất có đạo lí, nhưng chả hiểu sao Lê Tương cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái.
“Đây đâu phải lần đầu tiên Hạnh Tử đi nghiền, cho nàng làm có sao đâu? Ngươi cũng có chuyện của mình đó, vào kho hàng mang đậu tằm ra đây, lại ngâm thêm hai thùng nữa cho ta.”
Yến Túc theo bản năng liếc mắt nhìn Hạnh Tử một cái, thấy nàng ấy đã bưng chén hương liệu ngoan ngoãn ra nơi đặt cối xay rồi, hắn đành phải nghe lời tới kho hàng làm việc.
Lê Tương nhìn tới nhìn lui đánh giá hai người này vài lần, nàng đang chuẩn bị suy nghĩ thật cẩn thận một màn vừa rồi, lại thấy Đào Tử ở bên cạnh gọi nàng.
“Sư phụ, hạt đậu đã chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị mang chúng ra xào ư? Có cần ta đi chuẩn bị rau xào chung với nó hay không?”
“Không cần chuẩn bị rau, ta đang chuẩn bị chiên nó lên, chờ Hạnh Tử nghiền xong hương liệu là được……”
Vì một chút gián đoạn này, Lê Tương đã quên những gì nàng đang suy nghĩ hồi nãy, nàng đi qua bưng một chậu đậu tằm lên bệ bếp. Sau khi xào xong hai món đồ ăn, Hạnh Tử đã nghiền xong bột gia vị rồi.
“Đầu tiên là đun nóng dầu, sau khi dầu nóng chín phần, nhớ cẩn thận rút bớt củi để lửa trung thôi, bằng không rất dễ khiến hạt đậu bị cháy khét.”
Lê Tương duỗi tay cảm nhận nhiệt độ trong chảo dầu, sau khi nàng cảm thấy đã đủ độ rồi mới trực tiếp đổ một phần ba chỗ đậu tằm vào chảo dầu chiên.
Không thể cho tất cả vào cùng một lúc được, kích thước của nồi chỉ có chừng đó, nếu bỏ tất cả vào sẽ rất dễ bị nóng không đều, chia ra ba lần là vừa vặn.
Đậu tằm còn mang theo một chút nước, bỏ vào nồi đã lập tức bắn tung toé, may mắn đã mở miệng cho nó rồi, bằng không cứ để nguyên hạt, chắc chắn uy lực nổ tung này không hề nhẹ.
“Sư phụ…… Đậu tằm chiên có hương vị gì?”
“Ừm……Vị rất xốp giòn còn rất thơm nữa. Không hề mềm mại như đậu tằm mới năm nay, chốc lát nữa ngươi nếm thử sẽ biết.”
Lê Tương đảo đậu tằm trong nồi, chú ý sự biến hóa của màu sắc bên ngoài, nàng chiên cho đến khi hạt đậu tằm có cả vỏ trở thành màu vàng rồi lập tức vớt chúng ra ngoài.
Tiếp theo, nàng lại một lần nữa kiểm tra dầu, chuyển sang nồi đậu thứ hai. Liên tiếp chiên xong ba nồi mới chiên hết sạch chỗ đậu tằm nàng đã ngâm ngày hôm qua.
“Sư phụ, gia vị đã nghiền thành bột rồi.”
Hạnh Tử bưng một chén lớn đầy bột gia vị trở lại.
Lê Tương ngửi một chút, nàng khá vừa lòng vì hương vị này giống hệt món ăn trong trí nhớ của nàng.
Dùng nhiều hay ít những loại gia vị này cũng sẽ ảnh hưởng tới hương vị của món ăn, lúc xào để hương liệu bị cháy xém cũng mang tới ảnh hưởng rất lớn, phải làm mọi thứ đều vừa vặn, đúng là một chuyện không hề dễ dàng.
Nàng đổi sang một cái nồi khác, múc hai muỗng dầu vào, để lửa nhỏ bắt đầu đun nước đường.
Món đậu tằm chiên xóc gia vị mà nàng thường ăn có hai loại, một là thơm cay, một là trong ngọt có cay, mỗi loại lại có một phong vị khác nhau.
Hơn nữa đậu tằm được đảo qua nước đường sẽ khiến bột gia vị dễ bám bên ngoài hạt đậu hơn, kỳ thật vị ngọt cũng không quá nồng.
Nói chung, nó là một món ăn vặt cực kỳ ngon lành.
Nước đường trong nồi rất nhanh đã chuyển sang dạng sệt sệt và rì rầm nổi lên bọt khí. Lúc này nàng thả đậu tằm đã được chiên giòn xốp vào bên trong nước đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận