Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 571:

A Nhược hâm mộ cực kỳ, nàng ấy vừa nhóm lửa vừa nghe Lê Tương dạy đồ đệ nấu ăn ở bên kia, nên nắm giữ độ lửa như thế nào, nên thêm bao nhiêu gia vị. Nàng ấy đã nghe xong hết rồi.
Phòng bếp chỉ lớn chừng này, Lê Tương nói chuyện cũng không cố tình hạ giọng cảnh giác người khác, cho nên mọi người đều có thể nghe thấy.
Đến lúc buổi tối, A Nhược đã có thể nhớ được hai công thức nấu ăn.
Đương nhiên, nàng ấy sẽ không nói ra bên ngoài. Chưa tính tới chuyện nàng ấy đã bị bán cho Lê gia, chỉ kể tới hành động đầy ý tốt của A Tương cô nương dành cho nàng ấy lúc trưa nay thôi, nàng ấy nhất định sẽ thành thành thật thật ngậm chặt cái miệng của mình.
“Được rồi, bận rộn một ngày rồi, ăn cơm trước đi.”
Lê Tương vừa mở miệng, Đào Tử Hạnh Tử đã thuần thục kéo hai cái bàn ra, sau đó chuẩn bị chén đũa.
Các nàng không hề coi Tiểu Hoa và A Nhược là nha hoàn, bọn họ chỉ coi hai nàng ấy như là những tiểu nhị khác trong tửu lầu này thôi.
Bởi vậy, hai người Đào Tử cũng chuẩn bị chén đũa cho hai nàng ấy trên bàn của mình
Cơm chiều là Đào Tử làm, nàng ấy nấu một chút cháo ngô, ăn kèm với một chậu đậu tằm thơm cay còn có củ cải chua xào mề gà, dưa muối và một đĩa thịt khô xào. Nói tóm lại, thức ăn vẫn thực không tồi.
A Nhược không nhịn được đã ăn ba chén cơm chiều.
Giữa trưa nàng ấy hơi ngại ngùng một chút, cho nên dù đã đói tới mức đau cả bụng, nàng ấy cũng chỉ ăn một cái màn thầu.
Sau một buổi chiều quan sát, nàng ấy phát hiện những người trong tửu lầu này đều khá tốt, không ai có chút ý tứ xem thường A Nhược, còn chủ động nói chuyện với nàng ấy.
Sư phụ Khương đã nói cho nàng ấy nghe rất nhiều quy củ trong phòng bếp.
Chỉ cần chịu khó làm việc, lúc nào cũng được ăn no.
Nàng ấy nhớ nhất là câu này. Đã được ăn no, tội gì phải chịu đói, cho nên tới lúc ăn cơm chiều, nàng ấy không hề khách khí đã ăn hẳn ba chén cháo ngô, ăn xong còn rất tinh ý đi theo Hạnh Tử cùng ra ngoài rửa chén.
Tiểu Hoa không cam lòng lạc hậu, nàng ấy cũng chủ động quét dọn trong phòng bếp, còn đi tới bệ bếp sửa sang lại củi khô. Hai người mới tới đều tỏ ra rất chăm chỉ.
“Sư phụ, hai người ấy cần mẫn như vậy, ta và Hạnh Tử biết làm gì đây?”
Việc trong tay Đào Tử đều bị người ta tranh làm, trong lúc nhất thời nàng ấy chưa quen nổi.
“Có người giúp ngươi làm việc còn ghét bỏ người ta?”
Lê Tương tức giận nhéo mặt đại đồ đệ rồi cười nói: “Cho hai người ấy làm đi thôi. Bọn họ vừa tới nơi này chưa kịp thích ứng, trong tay mình có việc để làm sẽ khiến trong lòng kiên định hơn.”
Lời này là sự thật.
Đào Tử lập tức nghĩ đến thời điểm nàng ấy và muội muội vừa bị mua trở về. Hai người đều co quắp bất an, chỉ có làm việc mới tìm được giá trị của chính mình.
Nếu sư phụ đã mở miệng, Đào Tử cũng không rối rắm nữa. Nàng ấy qua kéo muội muội vào phòng tắm.
Ngày thường, mọi người tắm rửa đều có trình tự rõ ràng, hai tỷ muội Đào Tử tắm trước, sau đó là Quan Thúy Nhi, tiếp theo là phu thê Lê Giang, cuối cùng mới là Lê Tương.
Ai bảo mỗi ngày Lê Tương đều bận rộn làm việc tới lúc muộn nhất.
“Biểu muội, ngươi đã mua người về rồi, vậy tối nay hai nàng ấy ngủ ở đâu?”
“Ở……”
Lê Tương quay đầu lại nhìn nhìn ba gian nhà ở, kỳ thật gian phòng của Đào Tử Hạnh Tử vẫn còn có thể thêm giường, suy cho cũng cả ba gian này đều rất rộng rãi.
Thế nhưng nếu nàng làm như vậy, phỏng chừng hai nha đầu kia nghĩ nhiều. Vốn dĩ hôm nay khi nàng mua hai người A Nhược trở về, các nàng ấy đã thấy bất an rồi.
Lại nói dù sao hai nàng ấy cũng là đồ đệ được nàng chính thức thu nhận, đâu thể ở cùng những người làm việc lặt vặt kia?
“Ta để A Túc đi dọn kho hàng trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận