Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 572:

“Tạm thời cứ cho bọn họ chen chúc nhau trong kho hàng đã.”
Còn hơn nửa năm nữa biểu tỷ và Lạc Trạch phải chuẩn bị làm hôn sự rồi. Tới lúc ấy biểu tỷ sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó lại cho hai người A Nhược dọn đến căn phòng hiện giờ của biểu tỷ, rất vừa vặn.
Lê Tương quay đầu lại dặn dò Yến Túc, thừa dịp bọn họ còn chưa trở về, mấy người dọn sạch sẽ một góc gần cửa sổ trong kho hàng.
Những thứ vừa dọn ra cứ tạm thời để trong phòng Lê Tương.
Hai người cần một chiếc giường, bên ngoài còn có gạo thóc chống đỡ, cũng có tính riêng tư. Hai người A Nhược rất hài lòng với chỗ ngủ này, tốt hơn nhiều so với chuyện phải ngủ trên sàn nhà.
Dàn xếp xong xuôi chỗ ngủ cho hai người, lúc này Lê Tương mới vào phòng bếp, bắt đầu công tác kiểm kê hôm nay.
Nàng quyết định sau khi kiểm kê hôm nay, tạm thời sẽ không thường xuyên kiểm kê hàng hoá như này nữa.
Lúc trước là tiểu nhị kia không thành thật, hiện giờ hắn ta đã đi rồi, trong phòng bếp đều là người của mình, cứ cách vài ngày lại kiểm như vậy thật sự không cần thiết.
Nàng tin được nhân phẩm của Khương Mẫn, nàng cũng tin được Yến Túc. Hai tỷ muội Đào Tử vẫn luôn lấy thân phận nô bộc đối đãi với nàng, càng không có một chút lòng riêng nào.
A! Đúng rồi, hôm nay nàng quá bận rộn, đã quên không nói chuyện hộ tịch cho hai người Đào Tử rồi……
Lê Tương kiểm được một nửa hàng mới nhớ tới chuyện này.
Một chuyện quan trọng như vậy!
Đương nhiên phải sớm nói cho các nàng, để các nàng vui vẻ mới đúng.
Lê Tương quay đầu nhìn lại, đã phát hiện trong phòng hai tỷ muội Đào Tử vẫn chưa tắt đèn.
Bởi vậy, nàng dứt khoát buông xuống thẻ tre trong tay rồi về phòng cầm xiêm y hôm nay hai cha con nàng lên phố mua cho hai người bọn họ, cả hai đôi hoa tai nhỏ phụ thân mua tặng các nàng nữa.
Nàng vừa từ trong phòng đi ra, đã nghe thấy Tiểu Hoa và A Nhược đang nói chuyện trong phòng tắm cách vách.
“A Nhược, hôm nay ngươi có nhìn thấy trong lồng hấp trên bếp chưng món gì không?”
“Không có, ta ngồi thấp như vậy, lồng hấp cao như vậy, ta chẳng nhìn thấy gì. Thế nhưng ta có thể khẳng định món đó ăn rất ngon. Sư phụ Khương nói hắn biết làm đủ loại bánh bao, bánh bao của hắn bán khá chạy trong tửu lầu.”
Chẳng mấy khi Tiểu Hoa chịu nói chuyện với mình nên A Nhược không nhịn được nói nhiều hơn vài câu.
“Hôm nay ta ngồi ở đó thầm đếm, chỉ biết sư phụ Khương làm bánh bao tổng cộng đã bán được 454 lồng, việc làm ăn của tửu lầu chúng ta thật tốt.”
Lê Tương vừa định nhấc chân rời đi, nhưng nghe được con số này, nàng lập tức ngừng lại.
454 lồng? Chính xác như vậy?
Mỗi ngày bán được bao nhiêu bánh bao màn thầu đều cần phải kiểm tra lượng hàng bán ra trong ngày mới biết được đại khái, chưa ai từng đếm cả.
Với lại những cô nương bình thường chắc chắn không đếm được tới con số 400.
Thế nhưng Lê Tương nghĩ lại cũng thấy hợp lý, A Nhược xuất thân từ nhà thương gia, gia cảnh sung túc, kể cả khi nàng ấy không được tới học đường, chắc chắn cũng nhận biết được một ít chữ. Đã là nhà thương gia, hiển nhiên sẽ biết đếm số.
Nàng bỗng xâu chuỗi lại… Người một nhà, biết chữ, còn giỏi tính toán……
Trong đầu nàng chuyển động một hồi, trước mắt tửu lầu nhà mình đang thiếu một người kế toán bổ sung cho phòng thu chi.
Thế nhưng hiện giờ không phải lúc thích hợp để nghĩ tới chuyện này, nàng nên đi báo tin vui cho tỷ muội Đào Tử mới đúng.
Lê Tương không tiếp tục nghe hai nàng kia nói chuyện nữa, nàng lập tức xoay người tới phòng tỷ muội Đào Tử.
Lúc này dường như hai tỷ muội kia đang khâu vá thứ gì đó, cái sọt kim chỉ trên bàn còn chưa cất đi.
“Sư phụ……”
Hai người đều tò mò nhìn Lê Tương, từ trước tới giờ, sư phụ chưa từng bước tới phòng của hai nàng vào buổi tối
“Ngươi qua đây có chuyện gì vậy?”
“Tự nhiên là chuyện tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận