Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 586:

Trong lòng Yến Túc thật vui vẻ, rốt cuộc hắn cũng có thể rời khỏi đám chất nhầy dính dính kia rồi!
Có trời mới biết hôm nay hắn đã nổi biết bao nhiêu da gà, có khi trong ngày hôm nay hắn đã nổi đủ da gà cho cả đời rồi.
“Được! Ta đi ngay!”
Hắn vui mừng chạy ra thông báo cho A Thất. Ngay lúc hắn trở lại phòng bếp, vừa lúc nhìn thấy sư phụ cho lươn vào nồi rồi đổ rất nhiều nước sôi, hắn vội vàng đi lên nghe nàng dạy.
Có sao nói vậy, tuy Yến Túc lớn hơn Lê Tương một chút, nhưng hắn rất thiệt tình tôn kính Lê Tương là sư phụ, có thể nói là nâng địa vị của nàng lên ngang bằng phụ mẫu của hắn.
Không cần biết là Lê Tương dạy dỗ hay là uốn nắn, hắn đều ngoan ngoãn nghe và nhớ kỹ, thậm chí còn nghe lời hơn cả hai tỷ muội Đào Tử.
“Hôm nay chúng ta sẽ đẩy ra hai món đồ ăn mới, một món xào và một món canh.”
Tuy lươn xào ăn rất ngon, nhưng dùng nó để hầm canh lại cho ra hương vị càng tươi ngon hơn, dã vậy còn có tác dụng dưỡng sinh nữa.
Đã khá lâu rồi, tửu lầu chưa cho ra món ăn dưỡng sinh nào, vừa lúc hôm nay có, nàng sẽ lập tức đẩy ra.
Kỳ thật món lươn hầm canh này càng thích hợp với tẩu tử hơn, nó có công hiệu bồi bổ khí huyết, làm lành vết thương.
Đáng tiếc hiện giờ tẩu tẩu không có hứng thú với những món canh, bởi vậy nàng chỉ có thể xào cho nàng ấy ăn trước.
“Canh lươn rất dễ làm, ngươi chỉ cần ghi nhớ phối liệu là được.”
Lê Tương đi tới ngăn tủ bốc lấy một ít hoàng kỳ, hoài sơn và táo đỏ, còn cắt thêm một ít vỏ quýt rửa sạch sẽ và bỏ chung vào bình gốm.
“Nhớ kỹ số lượng, một bình gốm chỉ cần bỏ chừng đó phụ liệu thôi. Có thể bỏ ít vỏ quýt một chút, có vài người không uống quen hương vị này.”
Yến Túc nghiêm túc gật đầu ghi nhớ tất cả những phối liệu.
Hầm canh rất dễ, phối xong nguyên liệu chỉ cần bỏ lươn cắt khúc vào, đun trong lửa lớn chừng mười lăm phút lại chuyển sang lửa nhỏ từ từ ninh.
Món tương đối khó là lươn xào, bởi vì sư phụ từng nói, thịt lươn cũng non mềm y như thịt cá, muốn xào ngon mà không làm thịt vụn vỡ ra, cần phải học rất nhiều.
Lê Tương đã đặt một cái nồi khác bên cạnh chuẩn bị xào lươn, kết quả dầu vừa nóng nàng đã nghe thấy một trận la hét ầm ĩ ở bên ngoài. Lúc nàng đi ra, mới hay bảng hiệu được quan phủ tặng đã chuyển tới.
“Chủ nhân, mau… mau ra ngoài nghênh đón đi!”
Chưởng quầy Miêu hưng phấn đến mức đỏ cả mặt. Tửu lầu tầm thường đâu thể có vinh quang bực này, quan phủ khen thưởng bảng hiệu, còn là từ bên trên duyệt xuống, thật sự quá hãnh diện.
“Tại sao vô duyên vô cớ Lý đại nhân lại đưa bảng hiệu tới tửu lầu chúng ta?”
Lê Tương không hiểu ra sao, thế nhưng người ta đã mang tới rồi, nàng chỉ có thể nhanh chóng cởi bỏ tạp dề đi theo chưởng quầy Miêu ra ngoài thôi.
“A Túc! Mang lươn đi hầm canh trước đi!”
“Biết rồi!” Yến Túc chỉ tới kịp trả lời một tiếng, vừa quay ra đã không thấy bóng nàng đâu nữa.
Lúc này bên ngoài Lê gia tửu lầu đã có không ít người vây quanh, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu được phủ vải đỏ kia mà khe khẽ thì thào.
“Lê Ký gặp phải loại vận may gì đây? Vậy mà lại được quan phủ đưa bảng hiệu tới?”
“Chẳng lẽ họ tiêu tiền mua? Nghe nói Lê gia tửu lầu đang muốn dọn tới nội thành, có khi người ta muốn tạo thế.”
“Nói hươu nói vượn! Nếu bảng hiệu này dễ mua như vậy, tại sao người khác không mua? Quan sai còn đang ở trước mắt kia kìa, cẩn thận cái miệng của ngươi, đừng có mà nói linh tinh rồi vạ miệng.”
Có người nhắc nhở, những người vừa nói bậy lập tức im bặt. Nhưng vẫn có không ít người vừa bàn tán vừa quan sát nhóm quan sai đang nâng tấm bảng hiệu kia.
Rất nhanh mọi người đã nhìn thấy Lê Tương mang theo chưởng quầy Miêu và bọn tiểu nhị đi ra.
Lý đại nhân tươi cười đầy mặt vẫy Lê Tương qua, hắn vừa mở miệng đã khen ngợi nàng một trận. Nghe xong vài câu, Lê Tương mới phản ứng lại.
Hoá ra sau khi nàng dạy công thức làm tào phớ cho Liên nhị tiểu thư, món tào phớ đã được đưa vào sử dụng trong quân đội rồi.
Mấy tháng nay, món ăn này đã lập công, tiết kiệm không ít quân lương cho quân đội, bởi vậy người ta mới khen thưởng bảng hiệu cho nàng.
“Nha đầu, bảng hiệu này được chính tay Đại tư mã đề chữ, khắc ấn đó.” Lý đại nhân tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
Bảng hiệu được Đại tư mã tự mình đề chữ là một đồ vật cực kỳ hiếm có, treo ở trong nhà tuyệt đối là một chuyện rất hãnh diện.
Nếu có thể dùng tiền mua được thứ này, kiểu gì hắn cũng phải bỏ tiền ra mua lại từ trong tay Lê gia.
Đáng tiếc, đáng tiếc……
“Lê nha đầu, tới lật vải đi.”
“Chủ nhân đi thôi.”
Chưởng quầy Miêu nhẹ nhàng đẩy đẩy Lê Tương, lúc này nàng mới phục hồi lại tinh thần, cũng trực tiếp đi tới bên cạnh bảng hiệu, hít sâu một hơi rồi kéo vải đỏ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận