Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 71:

Quan thị thầm nghĩ, cho dù chỉ là mì canh nước thịt, nhưng bỏ thứ tương này vào, chắc hẳn một mình bà cũng có thể ăn ba chén!
Mười lăm phút sau, mì sợi chín.
Lê Tương bỏ rau đã chín vào từng chén, nêm gia vị xong lại bỏ thêm hai muỗng thịt cua vụn, sau đó bắt đầu gắp mì vào cùng.
Chờ sau khi mang bốn bát mì ra bên ngoài, nàng mới phát hiện biểu tỷ vẫn chưa rời giường.
Sao lại vậy được nhỉ? Ngày hôm qua, dựa theo bộ dáng biểu tỷ nàng biểu hiện ra bên ngoài, rất dễ dàng nhận ra nàng ấy chỉ hận không thể làm việc suốt mười hai canh giờ, tại sao hiện tại vẫn chưa rời giường?
“Nương, các ngươi ăn trước đi, ta đi gọi biểu tỷ.”
Lê Tương đi tới cửa, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa, nàng còn chưa mở miệng gọi đâu, vậy mà cánh cửa lại tự mình chầm chậm mở ra.
“Biểu tỷ ngươi……”
Nàng vừa mở miệng nói được vài từ, bỗng nhiên cả người ngây ngẩn.
Trên giường, biểu tỷ vẫn đang ngủ say sưa, chăn cũng bị đá văng ra, dáng người hiển lộ không sót thứ gì. Khó trách biểu tỷ vẫn luôn cúi đầu khom lưng, hoá ra tại đằng trước nàng ấy phát dục quá tốt……
Lê Tương cúi đầu nhìn nhìn chính mình, dưới lớp quần áo, chẳng có chút phập phồng gì cả, ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng bế tắc. Thật là buồn bực, cùng là ăn cây đậu uống cháo lớn lên, vì sao biểu tỷ lớn như vậy, còn nàng chẳng có chút dấu hiệu bắt đầu phát dục nào.
“Biểu tỷ…… Tỉnh dậy đi, mau lên ăn cơm sáng, chúng ta muốn ra ngoài rồi.”
Vừa nghe muốn ra ngoài, Quan Thúy Nhi lập tức tỉnh táo lại. Tới bây giờ, nàng ấy mới nghĩ đến hiện tại mình đang ở nhà cô cô, vì vậy nàng ấy lập tức luống cuống tay chân bò dậy mặc quần áo.
“Biểu muội, ta, ta… tối hôm qua ta ngủ quá muộn, thực xin lỗi ……”
“Không sao mà, không sao mà, không muộn đâu.”
Đột nhiên phải tới một nơi cực kỳ xa lạ, buổi tối ngủ không yên cũng là chuyện bình thường, nàng hiểu mà.
“Biểu tỷ, ta đi ra ngoài trước, ngươi thu dọn xong xuôi thì ra ăn mì nhé.”
“Được, ta đã biết……”
Tim Quan Thúy Nhi bắt đầu rơi vào hoảng loạn, trong lòng không ngừng oán trách chính mình không biết cố gắng.
Vừa tới ngày đầu tiên đã ngủ nướng, còn chờ biểu muội làm xong cơm sáng đi qua gọi nàng ấy, thật sự là hư không thể tưởng tượng được rồi.
Chờ nàng ấy sửa sang lại quần áo, lại tự mình ra cửa nhìn thấy cơm sáng, trong lòng nàng ấy lại càng luống cuống.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy dầu mỡ, loại món ăn quý giá này, trước nay nàng ấy chỉ nhìn thấy trong chén của đại bá phụ.
Không phải phụ thân đã nói điều kiện nhà cô cô cũng không tốt sao? Vì sao những lời phụ thân nói và những điều nàng nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau……
“Thúy Nhi, mau ăn nha, ăn xong chúng ta phải đi rồi.”
“A…… Được ạ……”
Quan Thúy Nhi lập tức vùi đầu ăn xong chén mì trước mặt nàng.
Cũng không biết do tay nghề của biểu muội quá tốt, hay bởi chất béo quá nhiều, khiến cho nàng ấy cảm thấy chén mì này còn ngon hơn chén cháo và đồ ăn tối hôm qua nhiều lắm. Nàng đã ăn xong mì, còn không chần chừ chút nào mà húp hết nước canh.
Đây là buổi sáng đầu tiên từ khi nàng ấy biết nhận thức tới nay, nàng ấy mới được ăn no nê như vậy. Nếu phụ thân và nương cũng được ăn một miếng thì tốt biết bao……
“Biểu tỷ, đi thôi.”
“Là đánh bắt cá sao?”
Quan Thúy Nhi vừa đi theo lên thuyền vừa vén tay áo lên tìm việc để làm, nàng ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn bình thường nhiều lần. Thức ăn ngon như vậy, không làm chút gì đó nàng ấy sẽ cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng.
Lê Tương bị động tác nhỏ của nàng ấy chọc cười, kéo nàng ấy bước vào trong khoang thuyền ngồi xuống.
“Chúng ta không đánh bắt cá, chúng ta vào trong thành bán bánh bao, biểu tỷ, nếu ngươi không chịu ngồi yên thì qua giúp đỡ ta cán vỏ bánh bao đi.”
“Cán vỏ bánh bao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận