Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 87:

Kỳ thật, Lê Tương biết đó là tiêu cục chỉ vì ngay đằng trước nơi đó có một đoàn xe. Đã vậy, ngay cửa ra vào còn có một đám tiêu sư đang cầm chắc thanh đao trong tay, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khí thế của đoàn xe này còn có thể so sánh với đội xe chở tiền của ngân hàng trong thời hiện đại.
Trước kia, nàng chỉ được nhìn những cảnh trang trọng kiểu này trong TV. Lần này được tận mắt nhìn thấy nó trong hiện thực, đột nhiên nàng có cảm giác sợ hãi, muốn lùi lại phía sau.
Với lại, có nhiều người đứng chắn ở cửa như vậy, còn chẳng biết bao giờ bọn họ sẽ rời đi, nói thật, nàng không dám lướt qua trước mặt những người này để bước vào trong tìm người. Đặc biệt, bây giờ nàng còn đang nắm tay biểu tỷ, một tiểu cô nương còn nhát gan hơn nàng.
Suy nghĩ một chút, dù sao sáng sớm ngày mai nhà nàng cũng phải tới trong thành, nếu không ổn, vậy cứ chờ ngày mai lại đến cũng được.
Ngay tại thời điểm Lê Tương muốn dẫn biểu tỷ trở về, từ trong tiêu cục lại có mấy người đi ra. Bọn họ không mang theo vũ khí, chỉ đang vác theo bao lớn, bao nhỏ hành lý, chất đầy lên xe. Cũng không biết tại sao, từ trong đám người đó, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngũ Thừa Phong.
Bởi vì hắn là người vác được nhiều nhất, nhưng ăn mặc sơ sài nhất.
Đúng là học đồ cũng không phải dễ học như vậy.
Lê Tương suy nghĩ, có lẽ nàng nên tránh mặt đi, không nên nhìn tình huống này, có lẽ người ta cũng không muốn để người khác nhìn thấy tình huống chật vật của mình.
“Biểu tỷ, chúng ta đi thôi, cửa đã kín rồi.”
Dường như từ nãy tới giờ, Quan Thúy Nhi chỉ đợi nàng nói câu này thôi, vì vậy, nàng ấy lập tức quay đầu chuẩn bị rời khỏi. Ai ngờ hai người vừa đi được không bao xa, đằng sau đã thấy có người đuổi theo.
“Tương nha đầu?! Thật sự là ngươi ư? Tại sao ngươi lại qua đây?”
Nghe tiếng của hắn, Lê Tương quay đầu lại, cười đầy ngại ngùng.
“Ta chỉ đi ngang qua thôi, tiện đường nên qua đây nhìn một cái, vừa lúc thấy ngươi đang bận việc nên không muốn quấy rầy.”
“Đâu có quấy rầy đâu, ta đã xong việc rồi, chỉ chờ mười lăm phút nữa chúng ta xuất phát rời đi. Nha đầu này, ngươi có chuyện gì không?”
Tiêu cục ở khá xa trà lâu, lại còn ở tận cuối đường, hắn không tin Lê Tương sẽ đi ngang qua bên này mà không có chuyện muốn tìm hắn.
Lê Tương: “……”
“Có gì thì ngươi nói mau, nếu không nói chờ lát nữa ta sẽ đi cùng đội áp tiêu, tận một tháng sau mới quay về cơ.”
“Ngươi cũng phải theo bọn họ ra ngoài ư??”
Không có khả năng. Ngũ Thừa Phong mới mười mấy tuổi, đã đi theo áp tiêu rồi?? Lỡ như đội vận tiêu này gặp phải sơn tặc, trộm cướp, làm sao hắn có thể tự bảo vệ mình?
Hắn còn nhỏ như vậy đã phải đi làm những công việc cực kỳ nguy hiểm, càng nghĩ càng khiến người ta đau lòng.
“Quá nguy hiểm……”
“Chúng ta đi rất gần, sẽ không nguy hiểm. Những chuyến vận chuyển hàng hoá đi suốt nửa năm mới quan trọng, nhưng ta chưa có tư cách tham gia đâu. Tương nha đầu, nếu ngươi không có việc gì, vậy thì ta đi đây.”
Từ trong đám người, Ngũ Thừa Phong đã nhìn thấy Lý sư phụ của hắn đang giơ hai tay vẫy vẫy.
Lúc này Lê Tương đâu dám nhắc tới chuyện khế ước, suy cho cùng đối phương sắp rời đi rồi, dù hắn có tiết lộ ra ngoài cũng chẳng tới tai người trong thôn được.
Chuyện khế ước đã không nói được, càng không cần nói tới chuyện học chữ, đối phương đi một chuyến, hơn tháng sau mới trở về, còn không bằng tự nàng đi mua quyển sách trở về từ từ học.
“Vậy ngươi đi đường nhớ chú ý một chút, đúng rồi, cho ngươi cái này ăn trên đường.”
Nàng lấy bánh bao trong rổ ra nhét vào trong lòng Ngũ Thừa Phong.
Không nhìn thấy thì thôi, nếu đã qua bên này, còn gặp đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi, nàng cũng nên biểu hiện một chút.
“Đều là bánh bao chưởng quầy trà lâu đưa cho ta, ngươi cầm theo ăn trên đường đi.”
“Này……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận