Tiểu Nương Tử Là Ngư Dân

Chương 96:

Lê Tương tiếp tục nói với chưởng quầy Miêu: “Ta đang tính toán làm chút buôn bán nhỏ khác. Nương của ta vẫn còn bệnh, nhà chúng ta rất cần một nghề nghiệp. Cho nên ta muốn hỏi một chút ngươi, ngươi có quen một người môi giới đáng tin cậy nào không? Mong ngươi giới thiệu cho ta một người.”
Nước trong thành sâu lắm, Lê Tương không dám tự tiện ra ngoài tìm, vì vậy nàng chỉ có thể nhờ cậy chưởng quầy Miêu một chút.
“Có được không? Chưởng quầy Miêu?”
Nghe nàng nói không bán bánh bao, chưởng quầy Miêu lập tức tan hết mây đen trên mặt, hắn lại nhanh chóng nhiệt tình trở lại.
“Người môi giới nhà sao? Ta không biết nhiều, nhưng lại quen một lão bằng hữu có rất nhiều bất động sản, ngươi cứ ở đây chờ một lát, ta viết một lá thư cho ngươi mang đi.”
Hắn trở lại quầy quầy kiếm một cái thẻ tre, vừa viết vừa nhắc mãi nói: “Lại nói tiếp, trước kia tên Tần Lục đó không khác gì ta đâu. Nhưng người ta cưới được một tức phụ tốt, được nhận của hồi môn là vài cửa hàng, phòng ở, vì vậy mấy năm nay, gia đình hắn chẳng cần làm gì, cứ ở nhà thu tiền là đủ, cuộc sống như vậy thoải mái biết bao.”
Những lời này bốc mùi chua hơn cả dấm, Lê Tương không biết nên đáp lời ra sao, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Vậy Tần Lục kia ở đâu vậy? Có xa nơi này lắm không?”
“Cũng không xa, ở ngay khu nhà dân đối diện kia. Sau khi ngươi qua cầu, chỉ cần tùy tiện tìm một người nào đó hỏi thăm Tần Lục, hoặc là Lục Gia, rất dễ dàng tìm đó.”
Chưởng quầy Miêu thổi thổi mực trên thẻ tre, tới khi gần khô mới đặt vào tay Lê Tương.
“Nếu thấy hắn, ngươi cứ nói là ta giới thiệu, sau đó đưa thẻ tre này cho hắn nhìn một cái là được.”
“Cảm ơn chưởng quầy Miêu!”
Lê Tương rất vui vẻ, nàng cầm thẻ tre, một đường chạy thẳng ra khỏi trà lâu.
“Phụ thân! Chưởng quầy Miêu đã giới thiệu người môi giới nhà quen biết cho chúng ta, đi thôi!”
“Chúng ta không đi xem một vòng những quầy hàng trên phố xá sầm uất sao?”
“Phụ thân, ta đã hỏi qua những quầy hàng trên phố xá sầm uất rồi, đa phần đã bị người ta thuê hết. Lúc này chúng ta qua xem, có tốt cũng bị người ta chiếm rồi, chúng ta cứ xem cửa hàng trước đã. Nếu quá đắt hoặc không tốt, chúng ta lại qua nhìn quầy hàng cũng không muộn, sau đó sáng sớm ngày mai đi giao tiền, được không?”
Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, Lê Giang cũng không có ý kiến gì nữa. Đôi phụ thân nữ nhi lập tức lên đường tìm cầu nhỏ qua sông. Lạ một điểm, hỏi thăm Tần Lục thì chẳng ai biết, nhưng vừa hỏi Lục Gia lập tức đã có người chỉ.
Hai người đi dọc theo con sông nhỏ chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà với khoảng sân nhỏ trồng hai cây hoa quế trước nhà.
Trong suy nghĩ của Lê Tương, một người có nhiều phòng ở, cửa hàng sẽ không ở một nơi giản dị như thế này. Nàng có chút không rõ, chẳng lẽ nàng đã tìm nhầm địa chỉ rồi?
Tại sao một ‘đại lão’ có nhiều bất động sản lại ở trong ngôi nhà nhỏ như thế này?
Cửa nhà rộng mở, bên trong cũng rất im ắng, đôi phụ thân nữ nhi đưa mắt nhìn nhau, trong lúc này bọn họ không biết có nên trực tiếp đi vào hay không. Lúc này một đạo thanh âm từ phía sau truyền đến.
“Tìm ai?”
Vừa quay đầu lại Lê Tương đã thấy một đại thúc rất đẹp trai, trong lòng ngực còn ôm theo một con mèo trắng xinh đẹp.
“Ngươi là…… Tần Lục Gia sao?”
“Nơi này không có Tần Lục Gia, chỉ có Tần Lục. Tìm ta có chuyện gì?”
“Tần huynh đệ à, chuyện là thế này, đôi phụ thân nữ nhi chúng ta muốn thuê một cái cửa hàng ở trong thành làm mua bán thức ăn. Sau khi chưởng quầy Miêu của trà lâu Cửu Phúc biết chuyện, hắn đã giới thiệu chúng ta tới tìm ngươi. Đây là thư hắn gửi cho ngươi.”
Lê Giang đưa thẻ tre qua, Tần Lục kia xem xong, lại nở nụ cười.
“Lão già này, vẫn lười như vậy. Được rồi, ta nể mặt hắn, các ngươi muốn xem cửa hàng giá bao nhiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận