Tỏ Tình Em Từ Chối, Anh Thay Lòng Đổi Dạ Em Khóc Cái Gì?
Chương 1049 - 1055 : Kết Cục
Đồ ăn ngon nhưng chưa chắc đã tốt cho sức khỏe.
Đồ tốt cho sức khỏe chưa chắc đã ăn ngon.
Trước kia, Sở Ngữ Vi không biết những lời này.
Bởi vì nàng nàng cho rằng, trên thế giới này luôn có thứ vẹn cả đôi đường.
Giống như nàng thích Giang Chu, mà Giang Chu cũng thích nàng vậy.
Nhưng từ khi mang thai Giang Tuyết đến giờ, nàng mới nhận ra cái chân lý thứ tốt cho sức khỏe thì ăn không ngon.
Giống như có vài món đồ ăn vặt rất ngon, nhưng bạn lại không thể ăn.
Có một số bữa ăn dành cho phụ nữ mang thai rất nhạt nhẽo, nhưng vì dinh dưỡng nên bạn nhất định phải nuốt xuống.
Bởi vì trong bụng bạn còn có một đứa bé đang gào khóc đòi ăn.
Dù cho bạn không muốn ăn thứ này, thì cũng phải chiếu cố đến đứa bé ở trong bụng.
Cho nên, sau khi Sở Ngữ Vi mang thai, nàng đã phải bỏ cái bệnh kén ăn của mình.
Mặc kệ là có thích ăn hay không, thì nàng đều phải cố gắng nuốt xuống bụng.
Nhất là rau cần mà nàng ghét ăn nhất kia, bây giờ ngày nào cũng phải ăn một chút, thế mà lại không thấy ghét như trước kia nữa.
Cứ như vậy, nàng phải ăn những thứ không ngon để bổ sung dinh dưỡng.
Trông chờ, chờ mong. . . nàng phải chờ đến ngày đẻ.
Mà liên quan đến chuyện sinh con ở bệnh viện nào, nàng và Giang Chu đã thương lượng với rồi.
Dù sao Thượng Kinh cũng là một thành phố cấp một, phương diện y tế vẫn rất tiên tiến. Cho nên bọn họ vẫn chọn một bệnh viện tư nhân ở Thượng Kinh.
Đây cũng không phải đặc quyền của người có tiền gì cả.
Mà chỉ là tiêu thêm chút tiền để mua sự yên tâm thôi.
Dù sao bỏ nhiều tiền chưa chắc đã mua được thứ tốt, nhưng muốn mua thứ tốt thì chắc chắn là phải bỏ nhiều tiền.
Cái này cũng giống như, đồ rẻ không có đồ tốt, mà đồ tốt thì không rẻ vậy.
Vì vậy, Sở Ngữ Vi đã vào trong phòng bệnh chờ sinh, mà Giang Chu là cha của đứa bé, nên tất nhiên cũng vào ở cùng nàng.
Phùng Tư Nhược không có bất kỳ ý kiến gì với chuyện này, thậm chí còn thấy hơi vui mừng.
Vì sao?
Bởi vì Giang Chu ở nhà luôn bắt nạt nàng, làm cho nàng phải gào khóc.
Hơn nữa gào khóc rồi mà còn không tha, nhất định phải rót đầy cho nàng.(rót cái gì thì tự hiểu)
Khiến cho nàng phải tắm vài lần một ngày, thật sự là phiền chết đi được.
Hiện giờ, Giang Chu đi bầu bạn với Sở Ngữ Vi, rốt cuộc thì Phùng ngốc manh cũng có thời gian nhàn nhã rồi.
Tuy nhiên, Giang Chu vừa mới đi được hai ngày, thì Phùng Tư Nhược đã thấy nhớ hắn rồi.
Thế là thỉnh thoảng nàng lại gọi điện thoại qua, nghe giọng nói của hắn một chút thì mới có thể an tâm.
Nhưng lại qua hai ngày, nàng cảm thấy nghe giọng nói thôi là không đủ.
Thế là nàng liền tự gọi xe chạy đến, thuận tiện mang chút đồ ăn vặt cho Sở Ngữ Vi luôn.
Hơn nữa, đại đa số đều là đồ ăn vặt bị Giang Chu liệt vào hàng cấm, giống như thạch này, bánh ga tô này, que cay này. . .vân vân.
Thế cho nên trong vài tháng chờ sinh con này, Sở Ngữ Vi hy vọng nhất là Phùng Tư Nhược đến.
Nàng muốn ăn đồ ăn vặt, cũng muốn tìm người nói chuyện tán gẫu.
Loại địa phương như bệnh viện này, thật sự là quá nhàm chán.
Ngoại trừ xem ti vi và chơi điện thoại di động ra, thì thật sự không có phương thức giải trí nào cả.
Dù mỗi ngày đều có Giang Chu ở bên cạnh, thế nhưng thẩm mỹ cũng biết mệt mỏi.
Nhất là miệng của Giang Chu rất tiện, luôn thích bắt nạt nàng, chứ không biết dỗ dàng làm nàng vui vẻ.
Khiến cho nàng mỗi ngày đều có một đoạn thời gian bị Giang Chu làm cho tức giận đến phát khóc.
Nhưng từ sau khi Phùng Tư Nhược đến thì khác, hai chị em có thể cùng nhau chửi rủa Giang Chu.
Cảm giác này rất là thú vị, không còn buồn chán nữa.
Cuối cùng, Phùng Tư Nhược dứt khoát ở lại đây luôn.
Mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với Sở Ngữ Vi, chỉ thiếu nước mặc chung một cái váy thôi.
Cứ như vậy, thời gian đi qua đến ngày Giang Tuyết ra đời.
Sáng sớm, Sở Hùng, Trần Uyển Oánh, Viên Hữu Cầm và Giang Hoành Sơn, tất cả đều có mặt.
Cha mẹ hai bên đều lo lắng và khẩn trương chờ ở bên ngoài phòng sinh, mà Giang Chu và Sở Ngữ Vi thì đã đi vào trong phòng sinh từ trước, chờ đợi giằng co nửa ngày thời gian, tần suất đi ra đi vào của y tá đã tăng lên.
Phòng sinh bây giờ khác với phòng sinh thời cổ đại.
Trước kia, bọn họ xem phim trên ti vi thì luôn có một ít đoạn sinh con. Khi đó, người cha liền lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa. Mãi cho đến khi có tiếng khóc truyền ra, thì bọn họ mới có thể yên tâm, mới biết đứa bé đã bình anh.
Thế nhưng phòng sinh trong bệnh viện có cách âm rất tốt, nếu như chờ ở bên ngoài thì sẽ không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì, thậm chí là không biết gì cả.
Chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, thầm cầu khẩn mẹ con bình an.
Cứ như vậy, đảo mắt một cái, nửa ngày đã trôi qua.
Bốn người phụ huynh ở bên ngoài vẫn rất khẩn trương và căng thẳng.
Nhất là Sở Hùng, đừng thấy ông là một người đàn ông, lại còn làm cục trưởng cảnh sát nhiều năm như vậy mà nhầm. Khi đối mặt với chuyện con gái sinh con thì ông vẫn rất căng thẳng và khẩn trương.
Thậm chí còn có chút luống cuống tay chân, rất giống với khi nghênh đón con gái ra đời.
“Tôi nói này Lão Sở, ông có thể đừng đi qua đi lại nữa không?”
“Anh Giang, không phải là tôi không muốn dừng lại, mà là do tôi quá hoang mang rồi.”
“Mấu chốt là ông đi qua đi lại như thế, làm tôi cũng hoang mang theo rồi.”
Hai người liếc nhau, lại đồng thời nhìn qua hai quý bà.
Lúc này, Viên Hữu Cầm đang đứng bên cửa sổ để hít thở, mà sắc mặt của Trần Uyển Oánh thì đã tái nhợt, rõ ràng là đang rất căng thẳng.
“Tại sao lại lâu như vậy? Lần trước Tư Nhược sinh con cũng không lâu như vậy mà?”
“Đúng vậy, quá lâu rồi, không biết có thuận lợi hay không?”Chương 1050: Giang Đường và em gái Giang Tuyết gặp mặt
Đúng lúc này, cái vài âm thanh truyền ra từ bên trong.
Bốn vị phụ huynh đồng thời quay đầu nhìn về phía phòng sinh.
Lúc này, Sở Ngữ Vi đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt.
Còn Giang Chu thì đang đi theo bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Ngữ Vi. . . vẫn tốt chứ?”
“Ừm. . .”
Sở Ngữ Vi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là giọng nói hơi yếu.
Hết cách rồi, nàng vừa dùng tất cả sức bú sữa mẹ ở bên trong rồi.
Mồ hôi làm cho mái tóc của nàng ướt nhẹp, thậm chí ngay cả bộ quần áo bệnh nhân trên người cũng hơi ướt.
Mà tất cả chuyện này, đều là vì một đứa bé nhăn nheo ở phía sau kia.
Hiển nhiên là đứa bé này không hiểu chuyện bằng chị gái của mình, nàng vừa ra đời đã bắt đầu khóc oa oa, âm thanh thanh thúy mà dễ nghe.
Phụ huynh hai bên nghe thấy âm thanh này, nội tâm liền tan chảy.
“Tiểu Giang Tuyết, bà ngoại đây, bà ngoại đây!”
“Đây đây, còn có ông ngoại nữa, mau mở mắt ra nhìn ông ngoại đi!”
Chị y tá đang ôm Giang Tuyết suýt nữa bị bọn họ làm cho bật cười.
Đứa bé vừa mới ra đời, sao có thể hiểu được mấy cái này chứ.
Nhưng cô y tá cũng hiểu được tâm trạng của mọi người.
Loại cảm giác kích động khi gia đình có thêm thành viên mới này, bất cứ ai cũng không nhịn được mà vui mừng đến chảy nước mắt.
Vì vậy, mọi người kéo nhau đi về phòng bệnh, vừa trò chuyện với Sở Ngữ Vi, vừa nhìn tiểu bảo bối đáng yêu kia.
Nhưng Sở Ngữ Vi thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến sắp kiệt sức.
Thế là nàng vươn tay ra nắm tay của Giang Chu, còn mình thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Không lâu sau, Hàn Nhu và Phùng Tư Nhược đã chạy đến.
Hai cô bé này đã nhận được tin tiểu Giang Tuyết sắp ra đời từ trước.
Nhưng bởi vì Hàn Nhu quá bận rộn, mà Phùng Tư Nhược thì lại chờ Hàn Nhu để đi cùng, cho nên bây giờ hai người mới đến.
Nhưng ngoại trừ hai nàng ra, thì tiểu Giang Đường cũng đi theo.
Tiểu Giang Đường đã đầy một tuổi, nàng mở đôi mắt long lanh như nước của mình, đần độn mà nhìn em gái của mình.
Sau đó y y nha nha mà vươn tay, dường như muốn sờ sờ tiểu Giang Tuyết.
Mà Giang Tuyết thì khóc không ngừng, thực sự là rất không an phận.
Dường như hai chị em gái nhỏ tuổi này, cảm nhận được sự hấp dẫn nhau từ nơi sâu xa, nên phương hướng vươn tay rất nhất trí.
“Tiểu Giang Đường, em gái con đến rồi, sau này không còn cô đơn nữa rồi nhỉ?”
Khóe miệng tiểu Giang Đường tràn ra một ít nước miếng, nhỏ xuống nệm.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, tất cả đều lộ ra nụ cười vui mừng.
Bọn họ cũng không biết là hai cô bé này có nghe hiểu hay không, nhưng đối mắt với hai đứa bé đáng yêu như vậy, mặc kệ là ai cũng cảm thấy rất ấm áp.
Phùng Tư Nhược đưa tiểu Giang Đường cho Hàn Nhu ôm, sau đó chạy vòng qua giường bệnh, đứng bên cạnh Giang Chu, nhìn về phía Sở Ngữ Vi.
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, Sở hoa khôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài, mũi rất cao, ngũ quan tinh tế, không có một chỗ nào là không đẹp.
Mà chờ đến khi tiểu Giang Tuyết lớn thêm một chút, khẳng định cũng sẽ kế thừa gương mặt xinh đẹp này của Sở hoa khôi.
Giống như tiểu Giang Đường kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Tư Nhược vậy.
Hàn Nhu cười nói: “Tính cách của Giang Đường giống anh trai con thật, gặp chuyện mà không hề hoang mang, cũng rất ít khóc nhè.”
“Nhưng Giang Tuyết khóc rất to nha, cũng không biết là tính cách giống ai đây!”
Viên Hữu Cầm không nhịn được mà bật cười: “Nhu Nhu, thật ra thì tiểu Giang Tuyết giống anh trai của con hơn.”
Hàn Nhu chớp chớp mắt: “Thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, khi anh con mới sinh ra, cũng khóc đến mức suýt tắt thở, toàn bộ người trong bệnh viện dỗ dành mà còn không nín nữa.”
“Oa, không ngờ anh trai con còn có lúc như vậy nữa.”
Viên Hữu Cầm nhìn hai đứa bé: “Tính cách của tiểu Giang Đường cũng rất giống anh trai con, tuy ít khóc nhè những mà đã khóc thì cũng không kém gì tiểu Giang Tuyết đâu.”
Hàn Nhu nghe xong thì bật cười: “Thật đáng yêu, hai tiểu công chúa của cô, tiếc là hai đứa vẫn chưa biết gọi cô cô.”
“Tiểu Giang Đường thì sắp rồi, mấy hôm nay mẹ nghe thấy con bé y y nha nha suốt, dường như là rất có dục vọng muốn nói chuyện.”
“Dù sao cũng sắp đến tuổi biết nói rồi, đúng là rất muốn nghe tiểu Giang Đường nói chuyện nha.”
Hàn Nhu nói xong, lại quay đầu nhìn Giang Tuyết: “Em gái Giang Tuyết cũng mau lớn lên nha, cô cô cũng muốn nhìn thấy hai đứa tập đi đây!”
Trần Uyển Oánh nghe thấy thế liền nở nụ cười: “Giang Tuyết còn chưa biết bò nữa kìa, sao có thể tập đi nhanh như vậy được.”
“Ngữ Vi mấy tuổi mới biết đi vậy?”
“Khoảng tầm một tuổi là có thể vịn ghế đứng lên, thế nhưng vẫn chưa đi vững, nhưng tầm nửa tháng sau là có thể đi được rồi.”
Viên Hữu Cầm nghe xong liền gật đầu: “Vậy cũng không khác gì tiểu Giang Đường bây giờ, khi nào con bé vui vẻ thì sẽ đi hai bước, nhưng thường xuyên ngã dập mông.”
Trần Uyển Oánh chỉ chỉ Giang Chu: “Vậy Giang Chu biết đi từ khi nào?”
“Một tuổi rưỡi.”
“Đần thế cơ à?”
“Thế nhưng mà tôi cho rằng, chắc chắn tên nhóc này biết đi rồi, nhưng mà lười đi.”
“Thật hay giả?”
“Thật đấy, khi có người trông khi rất hay ngã, nhưng khi không có ai trông khi lại đi được rất xa.”
“Tên nhóc này đúng là! Mới tí tuổi mà đã láu cá như vậy rồi!”Chương 1051: Tiểu Giang Đường phụ trách dạy tiểu Giang Tuyết gọi ba ba
Trẻ con lớn lên, nói nhanh thì không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Chớp mắt một cái, Giang Đường đã có thể chạy nhảy rồi.
Hơn nữa, tiểu Giang Tuyết vừa mới biết nói thì đã gọi ba ba giống như những gì Phùng Tư Nhược kỳ vọng.
Chuyện này làm cho Giang Chu sướng đến phát rồ rồi, hắn ôm con gái chạy vài vòng trong biệt thự.
Đối với hắn mà nói, tiếng ba ba này ẩn chứa rất nhiều.
Bao quát cả kỳ vọng ở kiếp trước, cũng bao gồm cả xúc động ở kiếp này.
Bây giờ, tiếc nuối này đã được bù đắp, hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Chuyện này làm cho hắn có một loại cảm giác thành công không gì sánh được, cũng làm cho hắn sướng đến phát khóc.
Bên kia, Sở Ngữ Vi nghỉ ngơi xong, rốt cuộc cũng được tự do.
Vì vậy, nàng thường xuyên mang tiểu Giang Tuyết đến chơi với chị gái mình.
So sánh với tiểu Giang Đường trầm tính mà nói, thì tiểu Giang Tuyết thật sự là quá hoạt bát.
Tuy nàng còn chưa biết đi, thế nhưng đứng lên rất nhanh, dáng vẻ lỗ mãng kia cực kỳ giống Giang Chu hồi nhỏ.
Đồng thời, nàng cũng rất thích bò tới bò lui theo cái mông nhỏ của tiểu Giang Đường.
Hai chị em một lớn một nhỏ, đều rất đáng yêu, khiến cho người ta nhìn thấy liền nhịn không được mà muốn ôm muốn hôn một cái.
Mỗi khi nhìn thấy một màn này, Phùng Tư Nhược và Sở Ngữ Vi đều lộ ra nụ cười xán lạn.
Mặc dù hai đứa bé không cùng một mẹ, nhưng có cùng một người cha.
Các hàng đều hy vọng tiểu Giang Đường và tiểu Giang Tuyết trở thành hai chị em ruột tốt nhất.
Nhất là Sở Ngữ Vi.
Bản thân nàng là con một, từ nhỏ không có anh chị em làm bạn.
Mặc dù nàng có không ít bạn bè ở bên cạnh, nhưng nàng vẫn sẽ cảm thấy hơi cô đơn.
Mà nói đến cô đơn, thì cảm nhận của Phùng Tư Nhược là sâu sắc nhất.
Nàng đã mắc hội chứng sợ xã hội từ khi còn nhỏ, không dám xã giao, sợ hãi người lạ.
Nếu như không có cô em gái Phùng Y Nhất ở bên cạnh, tuổi thơ của nàng nhất định sẽ cô đơn hơn.
Cho nên, bọn họ đều tình anh chị em là quý giá như nào.
Nhưng ngoại trừ hai người họ ra, người cảm thấy vui mừng nhất chính là Giang Chu.
Hắn là cha của hai cô bé, đương nhiên hy vọng hai đứa bé có thể dắt tay nhau cùng trưởng thành rồi.
Hai cô con gái này, chính là món quà mà ông trời ban cho hắn.
Hai đứa bé đều rất xinh đẹp, và cũng rất cơ linh, thông minh.
Tiểu Giang Đường lớn hơn một chút, bây giờ đã biết giang hai tay ra để đòi hắn ôm ôm rồi, miệng thì suốt ngày lẩm bẩm ba ba ba ba, đáng yêu đến không chịu được.
Mà tuy tiểu Giang Tuyết còn chưa nói được, nhưng cũng biết giơ tay ra rồi y y nha nha, hy vọng Giang Chu có thể ôm mình.
Cảnh tượng như vậy, đừng nói là bọn họ, dù là Phật Tổ Như Lai cũng phải cảm động mà chảy nước mắt.
Vì vậy, hai chị em gái liền chiếm cứ hai tay của Giang Chu cả ngày, vừa bế lên là không chịu xuống.
Ngoại trừ mẹ mình ra, nếu như có người dám đi qua ôm các nàng, các nàng sẽ vừa đá chân vừa khóc vừa gào.
“Tiểu Giang Đường, từ hôm nay trở đi, con phải phụ trách dậy em gái nói ba ba.”
“Ba. . .”
Giang Đường chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nàng hơi không hiểu ba ba đang nói cái gì.
Nhưng chuyện này không cản trở việc nàng mổ lên mặt ba ba một cái, em gái Giang Tuyết nhìn thấy chị gái mình làm như vậy, cũng học theo mà dính nước bọt lên mặt ba ba.
Giang Chu cũng không ngăn cản, mà mặc kệ hai chị em chơi đùa với gương mặt mình.
Một lúc sau, quý bà Viên Hữu Cầm làm cơm xong, liền gọi mọi người đi vào ăn cơm.
Sau đó Giang Chu liền ôm hai chị em gái đi vào trong.
mà Sở Ngữ Vi và Phùng Tư Nhược cũng đi theo phía sau.
Vào lúc ban đêm, Sở Ngữ Vi cũng không trở về chỗ của mình, mà ở lại Hoa Nhuận Hào Đình.
Dù thân thể của nàng đã khôi phục, nhưng cả ngày ở nhà trông con thì hơi buồn chán. Cho nên nàng tương đối muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng lại không nỡ để con ở nhà.
Sở hoa khôi học y, nếu như không học nghiên cứu sinh, thì chỉ sợ là không dễ tìm công việc.
Hơn nữa, bản thân nàng cũng rất hy vọng mình trở thành một bác sĩ giỏi.
Đối với nàng mà nói, làm một phu nhân ở nhà trông con là không thực tế.
“Hay là em tiếp tục ôn thi nghiên cứu sinh nhé?”
“Không đi làm cũng được mà!”
“Suốt ngày ở trong nhà, sẽ trở thành kẻ ngốc.”
Giang Chu đưa tay ôm nàng vào ngực: “Vậy thì em thi đi, coi như là chơi đùa, không thi đỗ thì anh sắp xếp công việc trong công ty cho em.”
Sở Ngữ Vi nghe thế liền ngồi dậy, đưa tay vuốt ve gò má của hắn: “Có phải anh khinh thường em không? Em thông minh như vậy mà không thi nổi sao?”
“Anh hy vọng em không thi được, ngoan ngoãn ở nhà làm phu nhân đi!”
“Có Tư Nhược ngoan ngoãn ở nhà với anh rồi mà!”
Giang Chu nhếch mép lên: “Anh muốn có nhiều cô vợ ngoan ngoãn ở nhà.”
Sở Ngữ Vi phồng má lên: “Nhưng nếu như em không làm bác sĩ, thì đó là lãng phí tài nguyên giáo dục.”
“Nếu như vậy. . . hay là em đi qua bên Doãn phú bà một thời gian đi, đi cảm nhận bầu không khí trong bệnh viện.”
“Cũng được, em cũng muốn đi tìm Tiểu Nam Nhi chơi rồi.”
“Vậy quyết định như thế nhé, chờ anh xử lý xong chuyện ở đây thì chúng ta sẽ đi qua đó, vừa hay có thể đưa Tư Nhược về nhà một chuyến, em thấy thế nào?”
“Được được, quyết định như thế đi!”
Giang Chu nắm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, mổ một cái, sau đó đưa tay xoa xoa đầu nàng.Chương 1052: Ông chồng giàu có hơn nữa cũng phải mang hành lý cho vợ và con gái.
Đảo mắt một cái, đã đến đầu tháng bảy.
Sáng sớm, ánh nắng rất tươi mới.
Trong không khí còn có một mùi hoa nhàn nhạt, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Tài xế của Giang Chu lái xe đưa Giang Chu từ công ty trở về Hoa Nhuận Hào Đình.
“Hai vị đại tiểu thư, hai em bắt đầu thu dọn từ đêm qua đến giờ mà vẫn chưa xong à?” Giang Chu kéo một cái va li, ngước cổ lên hô một câu.
Ngay sau đó, Sở Ngữ Vi liền thò đầu ra từ lan can của ban công.
“Ông xã, em thu dọn xong rồi, anh đi lên mang xuống cho em.”
“Cút đi, em tự mang xuống đi!”
Sở Ngữ Vi phồng má lên: “Em còn phải ôm Tiểu Tuyết, không mang nổi!”
Giang Chu thở dài bất đắc dĩ, đành phải cất bước đi lên.
Sau đó, hắn nhấc cái rương hành lý của Sở hoa khôi lên, mang xuống tầng một.
Nhưng bên phía Sở Ngữ Vi thu dọn xong, thì bên Phùng Tư Nhược vẫn còn đang hành hạ.
“Phùng Tư Nhược, em xong chưa?”
“Chờ em một lát.”
Giang Chu nâng trán: “Ngữ Vi đi Bắc Hải thì có thể coi là đi chơi, nhưng em đi Bắc Hải là đi về nhà, em kích động như thế làm gì?”
Phùng Tư Nhược đi ra từ phòng mình, yếu ớt mà hừ một tiếng: “Em coi như là đi du lịch. . .”
“Được rồi được rồi, thế này là đủ rồi, bằng không thì muộn giờ bay mất.”
“Biết rồi, anh mang hành lý xuống cho em đi, em còn phải ôm Giang Đường!’
“Móa. . .”
Giang Chu không thể làm gì khác hơn là chạy lên, mang rương hành lý của Phùng Tư Nhược xuống tầng một, rồi đưa cho tài xế
Sau đó mới nhìn thấy Phùng Tư Nhược ôm tiểu Giang Đường đi xuống.
Nhìn qua là biết hai cô bé này đã ăn diện một phen.
Một người mặc váy dài, mũ rộng vành, nhìn như một ngự tỷ.
Một người mặc áo sơ mi trắng, quần jean cao, vô cùng thục nữ.
Ngay sau đó, ba người lên xe, đi thẳng đến sân bay Thượng Kinh.
Khi đến khu vực hành khách của sân bay, hai cô bé ôm hai cái búp bê mềm mại, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đầu tiên, là do hai người các nàng quá xinh đẹp, hơn nữa còn rất trẻ tuổi.
Thế hai, là hai đứa bé trong ngực của hai nàng thật sự quá đáng yêu, khiến cho người là liếc mắt nhìn qua là đã thấy yêu thích rồi.
Trừ cái đó ra, làm người ta kinh ngạc nhất chính là hai đứa bé kia lại có dung mạo tương tự như hai cô gái trẻ tuổi này, nhưng hai đứa bé lại có rất nhiều chỗ giống nhau.
Giống như là hai chị em gái ruột, nhưng lại có hai người mẹ xinh đẹp vô địch.
Vậy thì hai cô bé này có cùng một người cha sao?
Quả nhiên, khi một người đàn ông kéo ba rương hành lý xuất hiện, hai cô gái kia lập tức vẫy tay.
“Ông xã, anh đi nhanh lên một chút.”
“Đậu xanh rau má, anh cmn sắp mệt đến choáng rồi!”
“Ai nha, là anh nói phải đi nhanh cho kịp chuyến bay mà.”
Giang Chu kéo hành lý đến gần, đưa tay bấm khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngữ Vi một cái.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng, tiểu Giang Đường ở trong ngực Phùng Tư Nhược đã kêu ba ba ôm.
“Ba ba không ôm, để mẹ con ôm đi.”
Tiểu Giang Đường vểnh miệng lên, có chút ủy khuất: “Ba ba ôm nha. . .”
Giang Chu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái: “Ba cũng muốn ôm, như vậy thì mẹ con phải kéo hành lý.”
“Ba ba ôm. . .”
Phùng Tư Nhược nhịn không được mà xoa xoa đầu con gái: “Không khóc không khóc, lát nữa lên máy bay sẽ để cho ba ba ôm con.”
Tiểu Giang Tuyết ở trong ngực Sở Ngữ Vi nghe thấy câu này, cũng bắt đầu y y nha nha.
Sở Ngữ Vi cũng nhanh chóng trấn an con gái: “Con cũng vậy, lát nữa sẽ để ba ba ôm con với chị.”
“. . .”
Giang Chu nghe xong thì nhịn không được mà chép miệng một cái.
Chưa lên máy bay thì phải kéo hành lý, lên máy bay thì phải ôm con, một đại gia trăm tỷ như mình thật cmn biệt khuất.
“Tư Nhược!”
“Ừm?”
“Rõ ràng là em có máy bay tư nhân, vì sao phải ngồi máy bay thương mại?”
Phùng Tư Nhược nhăn mũi lại: “Có anh ở đây thì em thích những nơi đông người.”
Giang Chu sửng sốt một chút: “Mẹ nó, một câu nói đã thuyết phục được anh rồi, ai bảo anh cưng chiều em chứ!”
“Hì hì!”
“Được rồ, mọi người vào trong phòng chờ đi, bên ngoài này hơi nóng, đừng để con gái chịu nóng.”
Hai cô bé gật đầu, sau đó ôm con gái đi vào bên trong sân bay.
Lúc này, có vô số người đều nhìn về phía Giang Chu với ánh mắt hâm mộ.
Mẹ kiếp, tên khốn này quá có phúc, kiếp trước từng giải cứu thế giới à?
Giang Chu cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, lại nhìn mấy cái rương hành lý mà mình đang kéo, lòng thầm nói có mất thì phải có được.
Người dù giàu có đến đâu, thì vẫn phải kéo hành lý cho vợ và con gái nha.
Hắn kéo hành lý đi vào thông đạo kiểm tra, kết quả lại bị tiếp viên hàng không cản lại.
“Đây là cái gì?”
“Bình sữa, con gái của tôi dùng.”
“Còn cái này?”
“Cũng là bình sữa, tôi có hai đứa con gái.’
“Tiên sinh! Không thể mang chất lỏng lên máy bay.”
“vậy thì gửi vận chuyển đi!”
“Còn thứ này là gì?”
“Đây là kem chống nắng!”
“Cái này thì sao?”
“Cũng là kem chống nắng, tôi có hai người vợ.”
“????”Chương 1053: Luận chị em
Sau khi lên máy bay.
Sau khi gào khóc khi máy bay cất cánh, hai chị em rốt cuộc cũng được nằm trong lòng ba ba như ý nguyện.
Là một cô gái ngoan ngoãn nhất, tiểu Giang Đường vừa nằm xuống đã ngủ.
Gương mặt khi ngủ của nàng giống hệt như Phùng Tư Nhược.
Mà tiểu Giang Tuyết thì đang đảo mắt nhìn bốn phía, vô cùng tò mò mà đánh giá mọi thứ xung quanh, dằn vặt một lúc lâu mới ngủ.
Tư thế ngủ của tiểu Giang Tuyết xấu hơn chị gái một chút.
Hai cái chân nhỏ bày ra một tư thế cực kỳ không tự nhiên, sau đó nhẹ nhàng mà nằm trên đầu vai của ba ba.
Giang Chu nhìn hai cô con gái bảo bối ở trong ngực, lại nhìn hai cô vợ bảo bối ở bên cạnh, trong lòng hắn chỉ cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Hắn đã bay từ Thượng Kinh đến Bắc Hải rất nhiều lần rồi, nhưng không thể nghi ngờ gì, đây là lần thoải mái nhất.
Một lát sau, Phùng Tư Nhược bóc một cái kẹo hình con thỏ ra, sau đó dùng bàn tay mảnh khảnh của mình để nhét vào miệng của Giang Chu.
Tiếp đó lại lấy một viên khác ra rồi đưa cho Sở Ngữ Vi ở bên cạnh.
Cuối cùng mới bóc kẹo cho mình, cảm nhận vị ngọt bao trùm khoang miệng.
Sau đó, các nàng bắt đầu bu lại với nhau, nhỏ giọng chuyện trò với nhau.
Hình như là đang nhắc đến chuyện của Tô Nam và Doãn Thư Nhã.
Một lúc sau, hai cô bé bỗng nhiên nhìn về phía Giang Chu.
“Để bọn em ôm con cho, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần, anh là người sắt, không cần nghỉ ngơi.”
Giang Chu cực kỳ vui sướng khi ôm hai cô con gái trong lòng.
Sở hoa khôi và Phùng ngốc manh nghe thấy câu này, lại liếc mắt nhìn nhau.
Quả nhiên, nói tên này cuồng con gái là không sai chút nào.
“Như vậy thì tay anh sẽ tê đấy. . .”
“Vậy em mát xa cho anh là được.”
“Ồ.”
Phùng Tư Nhược vươn ngón tay nhỏ nhắn ra, bắt đầu ấn ấn cho hắn.
Nhưng sức lực của nàng không lớn lắm, cho nên cũng không có hiệu quả gì đáng nói cả.
Qua tầm một tiếng sau, máy bay bắt đầu hạ độ cao.
Có lẽ là cảm nhận được xóc nảy, nên hai cô bé ở trong ngực hắn đã tỉnh dậy.
Nhưng so với lúc cất cánh, thì hai cô bé đã bình tĩnh hơn không ít, không còn quá kinh hoàng nữa.
Chỉ có tiểu Giang Tuyết nhỏ tuổi hơn khóc một chút, nhưng sau khi phát hiện không có gì thì đã dừng lại.
Bởi vì Tô Nam và Doãn Thư Nhã biết ba người bọn họ sẽ mang hai đứa bé đến, cho nên hai nàng đã chờ ở bên ngoài sân bay rồi.
Khi đối mặt với Phùng Tư Nhược, Tô Nam vẫn thích gọi một tiếng bà chủ, đây là thói quen bắt đầu từ đại học rồi.
Khi đó, nàng là nhân viên tốt nhất của Món Ngon, mà Phúc ngốc manh thì là bà chủ ngây ngốc đáng yêu.
Cách xưng hô này là quen thuộc nhất giữa hai người các nàng.
Cho nên, đối với Tô Nam mà nói, bỗng nhiên bắt nàng gọi ‘chị cả’ gì gì đó, thì có lẽ không phải là chuyện một sớm một chuyện được.
Hơn nữa, bản thân Tô Nam còn lớn hơn Phùng Tư Nhược một tuổi, gọi chị thì có chút mất tự nhiên.
Ngoài ra, dùng thời gian vào cửa để luận chị em gì gì đó, căn bản là không khoa học.
“Tiểu Nam Nhi, hình như em béo lên rồi!’
“Boss khốn khiếp, hay là anh trở về đi, em dẫn Tư Nhược và Ngữ Vi đi chơi là được rồi.”
Giang Chu gầm một tiếng ‘to gan’, rồi đánh cái mông của Tô Nam một cái.
Ngoài ra, Phùng Tư Nhược và Sở Ngữ Vi cũng gật đầu theo nên cũng phải chịu trừng phạt theo, một người bị đánh một cái.
Cuối cùng, cái mông của Doãn phú bà cũng bị vạ lây.
“Cậu đánh tôi làm gì, rõ ràng là tôi không làm cái gì mà!”
“Đánh các cô ấy mà không đánh cô, thì sợ cô nói tôi bất công.”
Doãn Thư Nhã hừ hừ hai tiếng: “Tôi cũng không có quan hệ gì với cậu, cậu mà đánh mông tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Thật không?”
“Hmm. . .”
Ba- - - Giang Chu lại đánh một cái nữa, đánh cho ánh mắt của Doãn phú bà bắt đầu chuyển lạnh.
Có điều, thiếu nữ ba mươi tuổi cũng không nói gì cả, giống như là đã khuất phục vậy.
Tiếp đó, năm người và hai cô bé liền quay trở về bệnh viện quan tâm lâm chung.
Sau khi đến bệnh viện, Giang Chu bảo Tô Nam dẫn Sở Ngữ Vi đi tham quan một chút.
Dù sao thì sau này Sở Ngữ Vi cũng sẽ trở thành một bác sĩ, nên nhìn nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.
Sau đó, hắn thì đưa Phùng ngốc manh và Doãn phú bà trở về căn ký túc xá kia, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Không lâu sau, hình như tiểu Giang Đường thấy hơi đói bụng, bỗng nhiên bắt đầu khóc.
Mà hình như tiểu Giang Tuyết cũng bị chị gái nhắc nhở, nên cũng bắt đầu khóc theo.
Giang Chu nhìn thấy một màn này, nhịn không được mà nheo mắt lại.
“Tư Nhược.”
“Ừm?”
“Cho con bú đi!”
Phùng Tư Nhược ồ một tiếng, đang định vén áo lên, bỗng nhiên lại dừng lại một chút: “Không cho phép anh xem, đi ra ngoài đi!”
Giang Chu nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Anh còn chưa bao giờ nhìn thấy cho hai đứa bé bú sữa, hôm nay em phải cho anh xem, không cho anh xem cũng phải cho.”
“Không muốn.”
“Vậy thì để hai đứa bé chịu đói đi, xem hai người chúng ta ai ác hơn nào.”
“. . .”
Phùng Tư Nhược hừ hừ hai tiếng, ôm tiểu Giang Tuyết lên, bắt đầu cho bú sữa.
Cho hai đứa bé bú, đương nhiên là thay phiên nhau rồi.
Giang Chu thối, suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh gì đó.Chương 1054: Tự do tài chính ở tuổi hai mươi
Lần này, mục đích Giang Chu đưa người nhà đến Bắc Hải là rất đơn giản.
Đầu tiên, coi như là tìm một cơ hội cho Sở Ngữ Vi trải nghiệm bầu không khí bệnh viện.
Thứ hai, coi như là dẫn người nhà qua bên này nghỉ phép.
Thứ ba, cũng vì cho Tô Nam có cơ hội thể hiện những điệu nhảy mới học được.
Đừng thấy cô bé này rất ngạo kiều, nhưng thật ra vẫn luôn vụng trộm học tập những điệu nhảy múa mới.
Hơn nữa, sau khi nàng biết Giang Chu muốn đến Bắc Hải, nàng còn cố tình mua một chiếc váy lolita mới nhất.
Đây quả thực là tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.
Vì vậy, Doãn Thư Nhã liếc trộm lịch sử mua sắm của nàng, sau đó còn chế giễu nàng vài câu.
“Sao thế, Giang Chu vừa đến, em liền mua váy à?”
Tô Nam hừ hừ hai tiếng: “Em tự bỏ tiền ra mua cho mình, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Doãn Thư Nhã mở nhóm chat ra: “Vậy sao, Giang Chu nói là sẽ đến Bắc Hải, một tiếng sau em mới đặt hàng mà.”
“Vậy thì sao, em cũng không thường xuyên em tin trong nhóm. . .”
Doãn Thư Nhã nghe thấy thế không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Không thành khẩn chút nào, Tiểu Nam Nhi không trung thực thành khẩn chút nào nha.
Rõ ràng là mua vì Giang Chu, nhưng vẫn phải mạnh miệng nói không phải.
Chẳng lẽ làm như vậy sẽ có kẹo ăn?
Sau đó, sáng ngày thứ hai khi Giang Chu đến, nàng liền nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng của Tô Nam.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc thì là tiếng thở dốc, sau tiếng thở dốc là tiếng mở cửa, sau tiếng mở cửa là tiếng nước chảy ào ào ở phòng tắm.
Sau khi nghe thấy những âm thanh này xong, Doãn Thư Nhã bỗng nhiên rơi vào trầm tư.
Nàng cảm thấy, e rằng Tô Nam cũng không phải loại người mạnh miệng như vậy.
Mà là. . . bởi vì Giang Chu thích chơi cái này?
Chinh phục một mỹ nữ xinh xắn đáng yêu lại mạnh miệng, để cho nàng cầu xin tha thứ, vừa nghe đã thấy rất kích thích rồi.
Vì vậy, Doãn Thư Nhã bỗng nhiên ý thức được, tuy nàng nhiều tuổi hơn Tô Nam, nhưng trên phương diện đối phó với đàn ông thì hoàn toàn là Tiểu Vu gặp Đại Vu.
Thì ra cao thủ chân chính luôn xuất hiện bằng phương thức đơn giản như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Chu dẫn các cô gái đi dạo đi ăn đi chơi một chút, còn thuận tiện đến Phùng gia chơi vài hôm.
Phùng Y Nhất nhìn thấy nhiều chị gái như vậy, liền hưng phấn đến phát rồ rồi.
Sau đó, nàng bắt đầu cống hiến toàn bộ xe kart mình mới mua ra ngoài, mọi người bắt đầu chơi đua xe trong trang viên.
Ngoài ra, Hoàng Kỳ biết tất cả mọi người đều đến Bắc Hải chơi, thế là lại vụng trộm bỏ nhà chạy đến.
Nàng thật sự rất đau đầu với chuyện thừa kế công ty, cho nên muốn nghĩ cách trốn đi chơi.
Trừ cái đó ra, Phùng Tư Nhược chưa bao giờ đi dạo hết quê hương của mình cả, cho nên nhân cơ hội này để đi một lần.
Nàng đi công viên, đi leo núi, thậm chí còn check in vào cửa hàng đồ ngọt.
Chỉ cần có Giang Chu ở bên cạnh, thì nàng hoàn toàn không sợ người lạ.
“Giang Chu, em muốn ăn dâu tây Đại Phúc.”
“No no! Mấy hôm nay em ăn nhiều rồi, để mai rồi tính.”
Phùng Tư Nhược lại chỉ qua: “Vậy em ăn bánh xoài ngàn tầng nha.”
Giang Chu véo má nàng: “Ăn cái này thì có khác gì ăn Đại Phúc? Câu trả lời của anh vẫn là không, để ngày mai ăn đi.”
“Vậy ngày mai có thể ăn hết tất cả mọi thứ à?”
“Em nghĩ hay lắm!”
Sở Ngữ Vi đứng cạnh suy nghĩ một chút: “Giang Chu, em cũng muốn ăn bánh dâu tây Đại Phúc.”
Khóe miệng Giang Chu co quắp một cái: “Anh cmn bị mất trí nhớ à? Sao anh cứ cảm thấy những lời này quen quen vậy?”
“Vậy em ăn bánh xoài ngàn tầng nha?”
“Anh thấy em muốn ăn tay của anh thì có.” Giang Chu giơ tay lên vỗ đầu nàng một cái: “Phùng Tư Nhược không được ăn, em cũng không được ăn, lát nữa anh sẽ dẫn bọn em đi ăn cơm chiều.”
Hai cô bé lập tức thở dài, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn rời khỏi cửa hàng đồ ngọt.
Sau đó, bọn họ đi ăn cơm ở trung tâm thành phố, rồi mới lái xe về bệnh viện.
Thời gian gần đây của bọn họ đều như vậy, ở bệnh viện hai ngày, lại ở Phùng gia hai ngày.
Có đôi khi lại ở khách sạn vài ngày, nói chung là thích ở đâu thì ở, thích làm gì thì làm.
Dù sao thì với tài lực của Giang Chu, bây giờ hắn đã thực hiện được tự do tài chính rồi.
Thời gian còn lại, đại khái chính là hưởng thụ cuộc sống.
Hơn hai mươi tuổi mà đã bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt, không lo không lắng, chuyện này nghe vào còn rất đáng sợ.
Nhưng hết cách rồi, tốc độ tiêu tiền của hắn bây giờ, hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ kiếm tiền của hắn.
“Ba ba ôm. . .”
Trên bãi cỏ trước bệnh viện, tiểu Giang Đường chạy cộc cộc cộc qua, ôm lấy chân của hắn.
Giang Chu không khỏi cúi người xuống, ôm con gái vào trong lòng, lại bế tiểu Giang Tuyết đang ngồi trên thảm cỏ lên.
Cùng lúc đó, ở dưới một cây đại thụ cách đó không xa.
Sở Ngữ Vi, Phùng Tư Nhược, Tô Nam, Doãn Thư Nhã, Hoàng Kỳ và Phùng Y Nhất đang ngồi cùng một chỗ, cả đám đang hưởng thụ niềm vui của việc sơn móng tay.
Mà người làm móng tay cho các nàng, chính là người vừa thăng cấp đại sư sơn móng tay, Đinh Duyệt.
Thời gian gần đây, Đinh Duyệt có ý tưởng mới, không muốn đi làm việc ở chỗ của Giang Chu nữa, mà đi mở tiệm sơn móng tay.
Giang Chu biết cái đồ chơi này rất kiếm tiền, hơn nữa, vài năm sau còn càng kiếm nhiều hơn.
Cho nên sảng khoái đầu tư cho Đinh Duyệt một khoản tiền, làm cho Đinh Duyệt cảm động đến khóc ròng ròng, còn hô to anh em tốt.
Lúc này, một cơn gió thổi nhẹ qua mặt.
Quần áo của Giang Chu hơi bay lên, hắn nhìn những mảnh lá cây đang bay kia, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
“Gió nổi lên rồi. . .”Chương 1055: Kết thúc!
Thượng Kinh, nhà trẻ quốc tế Hữu Quang.
Tại cửa phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này, hai búp bê có ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ đang đứng trong hành lang.
Cô bé hơi lớn một chút có vẻ rất bình tĩnh, trong miệng còn ngậm một cái kẹo que.
Cô bé nhỏ hơn một chút thì đang đảo mắt nhìn quanh, hình như là tò mò với tất cả mọi thứ.
Tướng mạo của hai cô bé này rất giống nhau, nhưng cả hai đều xinh đẹp và đáng yêu.
Nhất là đôi mắt to tròn kia, có thể làm cho nội tâm người ta tan chảy.
Hầu như không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của các nàng.
Hai nàng đều giống như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất, mỗi một nơi đều không có tì vết.
Nói không khách khí, bất cứ người nào gặp qua hai đứa bé này, thì nhất định sẽ cảm thấy tò mò.
Là cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra hai cô con gái như vậy chứ?
“Chị ơi.”
“Sao thế?”
“Cô giáo có đánh cái mông của chúng ta hay không nha?”
“Không đâu, chúng ta bảo vệ em gái, chúng ta không sai.”
“Ồ nha, vậy em liền không sợ.”
“Ừm, coi như cô gái đánh mông chúng ta cũng không cần sợ, gọi ba ba đánh mông của cô giáo là được.”
“Nha, còn có thể làm như vậy sao?”
“Có thể, ba ba rất lợi hại, mỗi khi trời tối, mẹ còn bị đánh khóc kìa.”
Em gái nghe thấy lời này của chị gái, lập tức cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Không sao, có ba ba ở đây, vậy thì không có vấn đề gì!
Cùng lúc đó, có tiếng giày cao gót vang lên từ đầu hành lang.
Cô giáo Lý phụ trách năm nhất đã đi đến hành lang, sau đó nhìn hai cô bé còn xinh đẹp hơn Thiên Sứ này, lại nhịn không được mà thở dài.
Nói thật, cô giáo Lý rất yêu thích hai cô bé này.
Dù sao dung mạo vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu nha, không có giáo viên nào sẽ ghét những đứa bé như vậy.
Nhưng dù có thích, thì làm sai vẫn phải chịu phê bình.
Cô giáo Lý chỉ hy vọng lòng dạ của mình có thể ác độc hơn một chút, không nên mềm lòng trước sự đáng yêu này.
“Đường Đường, Tuyết Nhi, hai con qua đây.”
“Cô giáo.”
“Vì sao hôm nay các con lại đánh nhau?”
Giang Đường phồng má lên: “Bởi vì có người bắt nạt em gái, cho nên mới đánh nhau.”
Cô giáo Lý nhìn về phía tiểu Giang Tuyết: “Tuyết Nhi, có người bắt nạt con sao?”
“Không có, thế nhưng có mấy bạn hư bắt nạt Thủy Thủy.”
“Ừm? Thủy Thủy là ai?”
“Chính là Giang Thủy ở lớp dưới, Thủy Thủy cũng là em gái của bọn con.”
Cô giáo Lý hơi kinh ngạc một chút: “Thì ra các con có ba chị em à?”
Giang Đường gật đầu: “Con lớn hơn Giang Tuyết một tuổi, Giang Tuyết lớn hơn Thủy Thủy một tuổi nha.”
“Nhưng dù có như vậy thì cũng phải nói với giáo viên, chứ không thể ra tay đánh nhau được.”
“Nói cho giáo viên thì không kịp rồi, mấy bạn học xấu kia sẽ đánh Thủy Thủy mất.”
“Cho nên con mới đánh bạn ấy?”
“Con chỉ đá cái chân nhỏ của bạn ấy, để cho bạn ấy không đụng đến Thủy Thủy thôi, nói chính xác thì là chưa tính là đánh nhau.”
Biểu cảm của Giang Đường rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nhưng lại có vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cô giáo Lý nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là không thể nổi giận được.
“Nhưng mà bây giờ các con đánh bạn khóc, cô phải gọi phụ huynh các con để xử lý, được không?”
Giang Đường gật đầu: “Được ạ!”
Cô giáo Lý lấy điện thoại di động ra: “Vậy cô gọi điện thoại cho mẹ của các con nhé.”
“Cô ơi, cô gọi điện cho mẹ nào vậy?”
“Đương nhiên là mẹ của hai con rồi. . .”
Giang Tuyết chớp chớp mắt: “Là mẹ Phùng của Đường Đường, hay là mẹ Sở của con?”
Cô giáo Lý choáng váng nửa ngày: “Các con không phải chị em ruột sao?”
“Là chị em ruột, tất cả mọi người đều nói chúng con rất giống nhau.”
“Vậy các con. . .”
Cô giáo Lý không nói hết lời, nửa còn lại đã được nuốt trở lại.
Bởi vì trong đầu cô giáo Lý xuất hiện mấy chữ, gia đình ly dị.
Xem ra cha của hai bé sinh ra Giang Đường với mẹ của Giang Đường.
Sau đó lại sinh ra Giang Tuyết với mẹ của Giang Tuyết.
Nhưng mà. . . hai chị em chỉ cách nhau có một tuổi, chứng tỏ cha của hai bé. . .?
Đây là loại cặn bã năm gì chứ?
Người như vậy, quả thực là nên đánh chết, được chứ?
“Cô ơi? Rốt cuộc là gọi cho ai nha?”
Cô giáo Lý có chút đau lòng mà sờ sờ đầu hai cô bé: “Vậy thì gọi mẹ của Tuyết Nhi đi.”
Giang Đường nghe thấy thế thì cắn môi: “Cô ơi, vì sao không gọi mẹ con nha?”
“Nếu Thủy Thủy là em gái nhỏ nhất, vậy thì chắc mẹ của Tuyết Nhi cũng là mẹ của Thủy Thủy, mà chuyện này bởi vì Thủy Thủy, cho nên gọi mẹ của Tuyết Nhi là thích hợp nhất.”
“Không phải không phải.”
“Hử?”
Giang Tuyết lắc đầu như trống: “Thủy Thủy có mẹ của mình nha.”
Giang Đường cũng gật đầu: “Con biết điện thoại của mẹ Tiểu Nam Nhi, cô có muốn gọi không?”
“. . .”
Lúc này, cô giáo Lý đã choáng váng.
Đây là loại quan hệ hỗn loạn như nào chứ.
Hoàn cảnh gia đình như vậy có thể có lợi cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ sao?!
Ba đứa bé ba người mẹ, lại chỉ chênh nhau có một tuổi, đây là loại cặn bã năm tuyệt thế như thế nào chứ?
Cô giáo Lý hít sâu một hơi, dùng giọng nói dịu dàng nhất để mở miệng.
“Như vậy đi, các con gọi điện thoại cho ba ba nhé?”
“Vâng!”
Giang Tuyết nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ: “Ba ba đến thì không cần phải sợ gì nữa nha.”
Giang Đường ừ ừ hai tiếng: “Cô ơi, cô cẩn thận bị ba ba đánh mông nha.”
“???”
Cùng lúc đó, trong biệt thự ở Hoa Nhuận Hào Đình.
Giang Chu đang xem ti vi, lại nhịn không được mà hắt xì vài cái.
Tiếp đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, làm cho hắn không nhịn được mà cau mày.
Từ sau khi Giang Đường và tiểu Giang Tuyết ra đời, Sở Hùng và Phùng Sùng không còn nhớ thương cái đầu chó của hắn nữa.
Loại cảm giác quen thuộc này là thế nào đây?
Giang Chu sờ sờ cái cổ của mình, lại không nghĩ ra cái gì, đang định tiếp tục phê duyệt văn kiện trong hòm mail.
Nhưng đúng lúc này, cửa sổ Wechat của hắn bỗng nhiên bắn ra ngoài.
Là nhóm chat “Giang Chu chó không phải thứ gì tốt”.
“Hình ảnh. Cực phẩm!”
“Phùng Tư Nhược mặc áo cưới đẹp đến ngây người.”
“Rõ ràng Tiểu Nam Nhi mới là đẹp nhất. . .”
“Không đúng, mình cảm thấy chị Thư Nhã mới là đẹp nhất.”
“Đồng ý, khí chất của chị Thư Nhã rất hợp với váy cưới.”
“Hoàng Kỳ, Ngữ Vi, hai người đang ám chỉ chị nhiều tuổi à?”
“Không có nha, mọi người đều biết chị là thiếu nữ, là do chị quá nhạy cảm thôi.”
“Ai, chiếc váy Hàn Nhu thử cũng không tệ.”
“Cái của Y Nhất cũng hơi giống như thế.”
“Hình tất cả đều không tệ, hay là đóng gói mua hết đi. . .”
---------
Bạn cần đăng nhập để bình luận