Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 188: Ta Không Thích Nam Nhân

Chương 188: Ta Không Thích Nam Nhân

Bọn họ đưa thẳng Tô Dương đến phòng, cởi quần áo rách rưới trên người ra, đặt Tô Dương vào trong thùng tắm nước ấm, giúp Tô Dương lau người. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có làm phiền quá hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

Một vị binh lính trẻ tuổi nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao, đây là việc chúng ta nên làm. Đại đội khẩn cấp mọi người cực khổ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thùng nước nóng Tô Dương ngâm mình biến thành màu đỏ như máu. Đổi ba thùng nước rồi mới được hai người kia giúp mặc đồ ngủ vào. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ còn bưng cơm nước tới, giúp Tô Dương ăn no. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta toàn bộ canh giữ ở trước cửa, có gì cần thì hô một tiếng là được! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Đèn tắt đi, cửa phòng chậm rãi khép lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ. ͏ ͏ ͏ ͏

Cơn buồn ngủ tấn công. Tô Dương rất nhanh không nhịn được, mơ màng ngủ say. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên tường Nam của Đồng Gia Thành, thành chủ Đồng Gia Thành cho Tiểu Đội trưởng đội số mười Thân Nham một điếu thuốc. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi ở trên tường thành, Mục Nguyên Khải nhìn mặt đất nứt nẻ dưới chân, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúc đội trưởng, lần này cũng may là có Tô Dương kia! ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Minh Phó Thành Chủ nói bổ sung: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như không có hắn, Ngự Thú sư Hoàng kim cấp chúng ta có thể phải tổn thất hơn phân nửa… Nếu như không nhờ hắn thì tường thành của chúng ta có thể sập mất rồi. Sủng thú trên người tên tiểu tử kia không biết là loại gì, gắng gượng lật ngược hơn mười đầu Nham Khải Cự Tê! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng không ngờ Địa Ngục Huyết Đằng Hoa của hắn lại lợi hại như vậy. Ta biết hắn rất mạnh, không ngờ tên tiểu tử này thế mà vẫn còn giấu chút thực lực! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương cười cười, nói với Mục Nguyên Khải: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có điều lần này tổn thất của chúng ta vẫn hơi lớn. Nhất là tổn thất của ngươi. Trong vòng hai năm ngươi cũng rất khó khôi phục nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao. Ta có thể làm thí điểm với hung thú Bạch kim cấp phổ thông, hung thú Kim Nha Sơn cũng không phải ngày nào cũng bạo động. Nếu như ngày nào cũng bạo động, ta đã sớm dẫn người rời đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thân Nham hít một hơi thuốc lá, nói lầm bầm: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sớm biết thế này thì nên nói Diêu đại đội trưởng phái thêm một tiểu đội khẩn cấp qua! ͏ ͏ ͏ ͏

- Những tiểu đội khác cũng có nhiệm vụ! ͏ ͏ ͏ ͏

Chúc Hiểu Sương thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu đội số ba, số tám đến Thanh Thành vẫn chưa về. Đoán chừng, bọn họ còn phải ở đó thêm một thời gian. Tiểu đội số năm, số sáu lần trước chết không ít người. Thực lực đến giờ vẫn chưa khôi phục lại… Ngự Thú sư cấp Tinh diệu cũng ít khi nhìn thấy. Đoán chừng bọn họ cũng đang bận chuyện gấp… ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng nói nữa, đau đầu! ͏ ͏ ͏ ͏

Thân Nham phun một bãi nước miếng, cắt ngang lời Chúc Hiểu Sương. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày hôm sau, Tô Dương tỉnh lại từ sớm. ͏ ͏ ͏ ͏

Vừa mới mở mắt, hắn thần thanh khí sảng. Cảm giác suy yếu sau khi sử dụng sức mạnh bạo phát cũng đã biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏

Đoán chừng nguyên nhân là do thiên phú Bất Diệt Kim Thân Thần thoại cấp của Đại Địa Bạo Hùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đẩy cửa ra, hai vị binh sĩ đứng gác lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhớ kỹ hai người này. Ngày hôm qua hai người này đã giúp hắn tắm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã khỏe rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

- Khỏe rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ra khỏi cửa phòng, phát hiện những gian phòng còn lại của Ngự Thú sư tiểu đội khẩn cấp đều có người đang đứng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn nhìn thoáng qua căn phòng của Từ Cửu Thiên. Trước cửa không có ai, cửa dường như cũng khép hờ. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đẩy cửa ra, phát hiện trên giường không có ai. ͏ ͏ ͏ ͏

- Người ở bên trong đâu? ͏ ͏ ͏ ͏

- Người đó bị thương hôm qua, hắn không muốn đi y viện, có điều chúng ta đã khuyên qua đó… ͏ ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, vài thành viên của tiểu đội khẩn cấp mở cửa đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ thấy Tô Dương, cũng cười chào hỏi hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, ngày hôm qua nhìn ngươi đi bộ cũng không ổn, ngày hôm nay liền sinh long hoạt hổ, khôi phục rất nhanh đấy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thanh niên chính là thân thể khỏe mạnh! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thanh niên có thể một đêm mấy lần? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng chọc Tô Dương. Cẩn thận Tô Dương giận, đánh bể đầu ngươi luôn đó. Sức mạnh của Tô Dương ngày hôm qua các ngươi còn chưa thấy đâu… ͏ ͏ ͏ ͏

“...” ͏ ͏ ͏ ͏

Cũng không lâu lắm, cơm được đưa tới. ͏ ͏ ͏ ͏

Bữa ăn phong phú, Tô Dương bưng khay, ngồi xổm dưới mái hiên, ăn như hổ đói. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thấy vị tiền bối khi nãy còn trêu ghẹo hắn tay cầm đũa còn run rẩy! Đoán chừng vẫn chưa khôi phục lại được. Cuối cùng, vẫn là những binh lính khác đến bón cơm cho. ͏ ͏ ͏ ͏

Bữa sáng xong xuôi, đội phó Sử Hữu xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nguy cơ ở Đồng Gia Thành tạm thời giải trừ, khả năng còn sẽ có hung thú xuất hiện, nhưng hẳn là không tạo nổi sóng gió gì. Tiểu đội khẩn cấp số bảy, số mười chúng ta ở đây nghỉ ngơi hồi phục mười ngày đã! ͏ ͏ ͏ ͏

Nghe được đội phó nói thế, thành viên cả hai đội đều thở phào một hơi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hôm nay là một ngày tốt khí trời tốt, ánh mặt trời chiếu sáng ở bên trên mặt đất, rất là ấm áp. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Sử Hữu rời đi, rất nhiều thành viên tiểu đội số bảy đợi ở trong doanh trại di chuyển ra bên ngoài, vừa phơi nắng vừa khoác lác. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận