Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 190: Phải Có Đủ Tôn Trọng

Chương 190: Phải Có Đủ Tôn Trọng

Giọng của Từ Cửu Thiên có chút tịch mịch, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có gánh nặng kỳ thực tốt vô cùng, cho dù chết, cũng không có ai đau lòng… ͏ ͏ ͏ ͏

- Trước đây một vị huynh đệ của ta chết trận. Vợ của hắn ôm thi thể của hắn khóc ngất. Kể từ khi đó ta liền nghĩ, một mình thì tốt hơn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiểu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương không nghĩ tới, đàn ông thô tục giống như Từ Cửu Thiên, còn có những tâm tư sâu sắc như này. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Hoàng kim cấp, là lực lượng trung kiên thủ vệ các đại khu căn cứ, đãi ngộ cực kỳ hậu, coi như là bất hạnh chết trận, người nhà cũng có thể dựa vào tiền trợ cấp an ổn sống hết đời. ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Cửu Thiên muốn cưới một người vợ xinh đẹp ôn nhu, đó là chuyện đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được. ͏ ͏ ͏ ͏

Trận chiến ở Đồng Gia Thành này, cho dù có Địa Ngục Huyết Đằng Hoa hiệp trợ bên cạnh, nhưng Sủng thú trong tay các thành viên tiểu đội khẩn cấp số bảy, số mười cũng tổn thất nghiêm trọng, có mấy vị cũng chỉ còn lại có một đầu Sủng thú Hoàng kim cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, so với chiến hữu vong trận, tàn tật, bọn họ đã được coi là may mắn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại nói tiếp, Tô Dương mới chính là người may mắn nhất. Hắn không có tổn thất về Sủng thú, ngược lại thực lực còn được đề thăng khá lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Địa Ngục Huyết Đằng Hoa trực tiếp đề thăng tới Hoàng Kim thượng phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạo Phong chi ưng cùng Đại Địa Bạo Hùng đề thăng tới Hoàng kim cấp trung phẩm. Khoảng cách của chúng đến Hoàng Kim thượng phẩm cũng không xa. ͏ ͏ ͏ ͏

Đến cả Thất Thải Mê Huyễn Điệp, cũng liên tục đề thăng hai cấp trong chiến đấu, trở thành Sủng thú Bạch Ngân cực phẩm. ͏ ͏ ͏ ͏

Tinh thần hệ Thất Thải Mê Huyễn Điệp ở trong chiến đấu, lén lén lút lút đoạt không ít kinh nghiệm ở trong tay Ngự Thú sư. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói là nghỉ ngơi và hồi phục mười ngày, nhưng mười ngày sau, đội ngũ cũng chưa khởi hành. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều thành viên tiểu đội khẩn cấp trọng thương, hãy còn nằm ở trong bệnh viện. Dù cho có một bộ phận thương binh xuất viện thì cũng không thích hợp đi đường trong thời gian dài, lại khiến sức chiến đấu của tiểu đội khẩn cấp giảm nghiêm trọng. Hai vị Tiểu Đội trưởng quyết định đợi vài ngày. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương có chút đứng ngồi không yên. ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể hắn rất tốt, ngày đánh trận phòng thủ Đồng Gia Thành đó, hắn đánh tới thoát lực. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng sang hôm sau, hắn cũng đã khôi phục nguyên khí. ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy hắn chủ động xung phong ra khỏi thành tiêu diệt hung thú. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên địa bàn Đồng Gia Thành, vẫn có một bộ phận hung thú trốn ra khỏi Kim Nha Sơn chiếm đóng. Trước khi diệt hết chúng thì bình dân bên ngoài Đồng Gia Thành vẫn chỉ có thể đợi ở trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại Ngự Thú sư lệ thuộc vào Đồng Gia Thành có nhiệm vụ hàng đầu chính là kích sát, không thì xua đuổi hung thú chiếm giữ ở khu phạm vi an toàn kia. ͏ ͏ ͏ ͏

Việc này, Đồng Gia Thành bọn họ không thể không biết xấu hổ mà đi làm phiền thành viên tiểu đội khẩn cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương chủ động trình xin với Chúc Hiểu Sương. Chúc Hiểu Sương phê chuẩn ngay, chỉ là dặn Tô Dương cẩn thận an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngồi ở trên xe quân dụng, Tô Dương lảo đà lảo đảo ra khỏi thành phố. ͏ ͏ ͏ ͏

Quân nhân lái xe cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu đội khẩn cấp các ngươi lần trước chiến đấu khổ cực như vậy, ngươi không nghỉ ngơi lấy vài ngày đi? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương dựa vào ở trên ghế sa lon nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Người của ta không chịu ngồi yên, mỗi ngày không giết ít hung thú thì cả người liền không thoải mái! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lại nói, Đồng Gia Thành chúng ta có thể thủ ở đây thật đúng là ít nhiều nhờ vào tiểu đội khẩn cấp các ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao, đây là nhiệm vụ của chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Xuống xe ở một thị trấn nhỏ an toàn, Tô Dương phát hiện trong trấn nhỏ có rất nhiều quân đội Ngự Thú sư cùng đội ngũ lính đánh thuê. ͏ ͏ ͏ ͏

Không ít nhóm Ngự Thú sư chú ý đến Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Không có cách nào, Tô Dương hơi thu hút sự chú ý một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Anh tuấn đẹp trai, người mặc quân trang thẳng thớm sạch sẽ, còn có quân hàm thượng úy. ͏ ͏ ͏ ͏

Người hơi có chút kinh nghiệm, từ hình thức quân trang cũng có thể thấy được thân phận của Tô Dương là thành viên Tiểu đội Khẩn cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đó là người của Tiểu đội Khẩn cấp Xương Vũ Thành? ͏ ͏ ͏ ͏

Một lính đánh thuê trẻ tuổi ngồi ở góc nhà, một bên xoa súng năng tinh trong tay vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bề ngoài trông chẳng khác trai bao! ͏ ͏ ͏ ͏

“Bốp” một tiếng, lính đánh thuê trẻ tuổi kia đã bị một cước đạp lăn trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn quay đầu lại, liền thấy Ngự Thú sư Bạch ngân cấp trong đội ngũ của hắn đang lạnh mặt nhìn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vương ca, ngươi đá ta làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi sạch miệng một chút. Lần này tiểu đội khẩn cấp người ta có đại ân với chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngự Thú sư Bạch ngân cấp liếc mắt nhìn Tô Dương, tiếp tục dạy dỗ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi phải tôn trọng người ta. Bằng không thì cút ra khỏi đội của chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đi vào trấn nhỏ, thì có hai vị Ngự Thú sư mặc quân phục cười tiến lên đón. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận