Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 35: Về Nhà

Chương 35: Về Nhà

Tô Tiểu Tiểu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, khi nào thì chúng ta có thể chuyển đến nội thành? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương sờ sờ mái tóc của Tô Tiểu Tiểu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sắp rồi, sắp rồi, Tiểu Tiểu yên tâm đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn nhiều một chút! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn mái tóc đen dài của muội muội, thoạt nhìn vô cùng bóng mượt. ͏ ͏ ͏ ͏

Chắc là có liên quan đến việc gần đây được ăn thịt Ma Hóa chim sẻ, bổ sung dinh dưỡng. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi cơm nước xong, Tô Dương gõ cửa nhà Chu Đại Hải, mẹ của Chu Đại Hải mở cửa. ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ Chu Đại Hải vừa mới trông thấy Tô Dương, đã nhiệt tình mời hắn vào cửa, hơn nữa còn gọi Chu Đại Hải xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Nửa tháng không găp, Chu Đại Hải vạm vỡ hơn không ít. ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải vừa trông thấy Tô Dương, liền ôm lấy cổ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, ngươi trâu bò thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ách! Cũng tạm thôi, có khỏe không! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi, đi vào phòng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Phòng ngủ của Chu Đại Hải, Tô Dương không phải lần đầu vào đây. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên chiếc giường, chăn lung tung vẫn chưa được gấp lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai cái ghế, một cái bàn gỗ bị mọt đục ra rất nhiều lỗ, trên bàn để rất nhiều sách giáo khoa. ͏ ͏ ͏ ͏

Chế độ giáo dục hiện giờ, kế tục nền văn minh nhân loại trước khi đại biến cố xảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Đồng dạng thì có giáo dục phổ cập, chương trình giáo dục phổ cập tổng cộng có sáu năm, bảy tuổi bắt đầu đi học, tiểu học bốn năm, sơ trung hai năm. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng loại giáo dục phổ cập này, không có tính ép buộc. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngươi có thích tới hay không, những thầy cô ở trường học trong trấn nhỏ cũng không quản đến. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều trẻ con sống ở bên ngoài Thất Tinh thành, sau khi học sáu năm giáo dục phổ cập, tuyệt đại đa số chỉ cố gắng biết đọc biết viết và biết tính thôi là được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Bởi vì bọn chúng toàn trốn học, trốn học đi làm! ͏ ͏ ͏ ͏

Bằng không thì có thể ăn không đủ no! ͏ ͏ ͏ ͏

Trên đời này, dân thường sống trong căn cứ bên ngoài thành thị, có thể sống được cũng đã rất khó khăn! ͏ ͏ ͏ ͏

Dân thường có thể thức tỉnh thiên phú Ngự Thú sư, đúng là nhảy lên Long Môn! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải đóng cửa lại, nhìn Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, ngươi trâu bò thật đấy, ta nghe nói, ngươi vượt cấp rồi, lại còn nhảy đến tận năm ba, có đúng không! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải nhận được câu trả lời chắc chắn, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô ca, ta cũng không biết nên nói như thế nào nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

- Nên nói cái gì, thì nói cái đó đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta qua đây ghé thăm ngươi một chút, huấn luyện thực chiến một tháng, có mạnh lên không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta vẫn không khá khẩm gì, Thanh Phong lang của ta còn chẳng đánh nổi hung thú Hắc Thiết hạ phẩm! ͏ ͏ ͏ ͏

Loại tình huống như Chu Đại Hải này, đây mới là trạng thái bình thường của đông đảo Ngự Thú sư bình dân! ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ rất khó có được trứng hung thú có tiềm lực ưu tú khi trưởng thành, chỉ có thể dựa vào tiềm lực của hung thú phổ thông được chính phủ tặng để chậm rãi tăng thực lực! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao cả, sủng thú cần trưởng thành từ từ, ta chỉ là trường hợp đặc biệt thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đương nhiên chỉ là trường hợp đặc biệt! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải nằm ở trên giường nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vừa mới bắt đầu, ta còn hơi ghen tỵ với ngươi, thế nhưng sau khi nghe thấy ngươi vượt cấp, ta đột nhiên không còn cảm giác... ͏ ͏ ͏ ͏

- Hửm? ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi quá mạnh mẽ, bỏ xa đến nỗi ta chẳng thế nhìn thấy nổi đèn ở đuôi xe... Dù sao thì cũng không đuổi kịp, ta nằm ngang luôn vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện ngươi bị nhà trường phạt, ta chưa nói với Trương thẩm và muội muội của ngươi, ta còn kêu mấy học sinh trung học ở trấn chúng ta câm miệng hết đó! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cám ơn ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy rằng hắn chẳng quan tâm lắm, thế nhưng đây là tấm lòng của Chu Đại Hải. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần cảm ơn ta, ta chỉ chạy qua chạy lại một chút thôi, sau khi nói chuyện ngươi vượt cấp đến năm ba cho bọn chúng biết, bọn chúng đều đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài, sợ đắc tội với ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏

Chu Đại Hải cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói tóm lại, vẫn là danh tiếng của ngươi hữu dụng! ͏ ͏ ͏ ͏

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khắp cả vùng đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Thất Tinh thành, nơi phía nam, cây nông nghiệp chủ yếu là lúa. ͏ ͏ ͏ ͏

Cuối tháng chín, đầu tháng mười, lúa đã được thu hoạch xong xuôi, bây giờ là cuối tháng mười, nhưng cũng không có nghĩa là được nhàn việc đồng ruộng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đứng trước cửa cổ, nhìn những người dân trong trấn bắt đầu lục tục đi ra bên ngoài trấn. ͏ ͏ ͏ ͏

Người dân nơi đây trẻ có già có, có lớn có nhỏ, chỉ cần là người có sức lao động, đều sẽ lên đường. ͏ ͏ ͏ ͏

Làm việc bên ngoài trấn, là có nguy hiểm, thế nhưng vì lương thực, bọn họ cũng không còn cách nào khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như vốn muốn dẫn theo Tiểu Tiểu đi ra ngoài làm việc, nhưnglại bị Tô Dương ngăn lại. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi còn nhỏ, ngăn ta lại làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, không phải mẹ muốn đi cùng Tiểu Tiểu ra ngoài sao, không an toàn đâu! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mỗi lần đi ra ngoài, trong lòng Tiểu Tiểu đều rất sợ hãi, chẳng qua là ngại nói ra thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận