Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 368: Thăm Hỏi Liễu Gia (Hạ)

Chương 368: Thăm Hỏi Liễu Gia (Hạ)

Quân xa từ từ ngừng lại trước cổng lớn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong cửa còn có hai Hoàng Kim cấp Ngự Thú sư trông coi. ͏ ͏ ͏ ͏

Cửa này là loại cửa sắt lớn, từ ngoài có thể thấy được bãi cỏ rộng, kiến trúc xa hoa bên trong cửa sắt. ͏ ͏ ͏ ͏

Căn biệt thự Tô Dương sống cũng không lớn như Liễu gia. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Tô Dương cũng không quan tâm, một nhà ba người sống trong khu biệt thự lớn như vậy, hoàn toàn không thoải mái. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng mở cửa xuống xe, giúp Tô Dương mở cửa sau. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương gật đầu xuống xe. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này cửa sắt được mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai Hoàng Kim cấp Ngự Thú sư đi ra cửa, bọn họ thấy Liễu Mông Vân thì đều vui mừng ra mặt. ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu Mộng Vân tiểu thư, ngươi về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cha ta có nhà không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hôm nay Nhị lão gia vừa về, Mộng Dĩnh tiểu thư và Mộng Hàm thiếu gia cũng mới tan học về nhà! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân quay đầu nói với Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thiếu tá, mời vào, vừa đúng lúc cha ta có nhà! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân dẫn Tô Dương đi dọc theo con đường lát đá sạch sẽ bên phải đến một căn biệt thự bốn tầng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thấy Liễu Mộng Vân và Tô Dương đi rồi, một bảo vệ nhỏ tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Người bên cạnh Liễu Mộng Vân tiểu thư là ai? Ta vừa thấy Liễu Mộng Vân tiểu thư mở cửa xe cho thiếu niên kia... ͏ ͏ ͏ ͏

- Trẻ như vậy hẳn là đội trưởng Tô Dương của tiểu đội khẩn cấp số mười bốn, quân hàm Thiếu tá đại đội khẩn cấp rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Một tên thủ vệ khác nhìn bóng lưng Tô Dương đè thấp giọng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đừng quên, hình như Liễu Mộng Vân tiểu thư là phó quan của Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Thì ra Tô Dương trông như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Bấm chuông cửa biệt thự, rất nhanh sau đó đã nghe được tiếng bước chân truyền đến, là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ăn mặc giản dị ra mở cửa. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu thư! ͏ ͏ ͏ ͏

Người phụ nữ kia vừa thấy Liễu Mộng Vân đã kích động kêu lên. ͏ ͏ ͏ ͏

- Từ Mụ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân gật gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu thư, ngươi gầy đi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ Mụ hơi kích động nhìn Liễu Mộng Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có thể trở về, thật tốt quá, phu nhân vẫn luôn nhớ ngươi, trở về thì tốt rồi, ta đi báo cho phu nhân biết... Ngươi mau vào đi, các ngươi mau vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Từ Mụ mới chú ý đến Tô Dương đứng bên cạnh Liễu Mộng Vân... ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Từ Mụ cũng không hỏi gì, bây giờ nàng chỉ muốn đi báo cho phu nhân thôi. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân dẫn Tô Dương vào phòng khách, Từ Mụ bèn vội vàng chạy lên lầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương ngồi lên sofa, lại có một hầu gái chạy đến, rót trà cho Tô Dương và Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Không lâu sau, một một phu nhân xinh đẹp tầm ba mươi tuổi từ trên lầu bước vội xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng thấy Liễu Mộng Vân thì ôm nàng ta vào lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân nghẹn ngào. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

Mẹ Liễu Mộng Vân ôm con gái, lau nước mắt ở khóe mắt, nhanh chóng khống chế biểu cảm, buông Liễu Mộng Vân trong lòng ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu mẫu nhìn về phía Tô Dương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu Mộng Vân, con vẫn chưa giới thiệu người bạn này! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là Tô Dương Tô Thiếu tá, đội trưởng tiểu đội khẩn cấp thứ mười bốn, hiện tại là cấp trên của con! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu mẫu nghe con gái giới thiệu, đột nhiên sắc mặt sa sầm, sau đó lại nặn ra một nụ cười lễ phép khách sáo, xa cách. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất rõ ràng, nàng biết Trân Bảo Các bị thương nặng, Liễu Long chịu đả kích, con gái nàng lưu lạc đến mức như hôm nay đều là vì Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà Liễu gia bọn họ lại không có cách nào làm gì Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Một khi động đến Tô Dương, Liễu gia rất có khả năng sẽ gặp phải tai họa ngập đầu! ͏ ͏ ͏ ͏

Cái giá phải trả này, bọn họ không chịu được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Thiếu tá, đúng là khách quý a! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không thể xem là khách quý được, chỉ ghé qua một chút thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đặt tách trà xuống cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu đội của chúng ta bận rộn bên ngoài hơn nửa năm, lần này được nghỉ một tháng, ta thấy dường như Liễu Mộng Vận không dám về nhà, ta mới theo đến, tiếp sức cho nàng! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu mẫu nghe thấy những lời này của Tô Dương, sờ sờ đầu con gái: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đứa nhỏ này, đây là nhà con, sao lại không dám về? ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng tránh xa chủ đề này: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, cha đang ở đâu, với cả đệ đệ muội muội nữa? ͏ ͏ ͏ ͏

- Cha con đang dạy bài cho đệ đệ con, muội muội con vẫn đang học tiết quản lý. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu mẫu nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng hôm nay con về, hẳn là nên để bọn họ nghỉ ngơi một chút... Tô Thiếu tá, xin phép vắng mặt một chút, ta đi báo tin cho lão Liễu đến. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Chẳng phải đệ đệ và muội muội ngươi tan học rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đợi Liễu mẫu đi rồi, Tô Dương mới tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bọn hắn đang học môn khác! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cha và mẹ ta đều rất coi trọng giáo dục, ngoại trừ học tập theo chương trình ở trường, chúng ta còn mời gia sư riêng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận