Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 402: Ở Lại

Chương 402: Ở Lại

Vu Hạo thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chỉ muốn dốc sức để giữ được người trước mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể hiểu được! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hiểu, Vu Hạo cũng đúng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng góc độ nhìn nhận vấn đề của hai bên lại bất đồng. ͏ ͏ ͏ ͏

Vu Hạo đứng ở góc độ của Vạn Dương thành để suy xét vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn muốn giữ được Ngự Thú sư trong tay, cùng với những dân thường còn lại bên trong Vạn Dương thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương thì đứng ở lập trường của Tây Nam quân bộ để suy xét vấn đề. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn suy xét, làm sao để đảm bảo những thành trị phía tây của Tây Nam bộ sẽ không bị giống như Vạn Dương thành, bị tri chu hung thú đánh chiếm! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy các ngươi có thể chuẩn bị trước một chút, làm công tác chuẩn bị rút lui, chúng ta sẽ xem xét tình hình rồi sẽ bàn lại, nếu quả thật không còn cách nào khác, tiểu đội khẩn cấp 14 chúng ta, sẽ bảo vệ các ngươi rút lui! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu quả thật đến mức bất đắc dĩ, Tô Dương cũng sẽ buông tha nhiệm vụ phòng thủ. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn không thể nào vì nhiệm vụ của mình mà đánh cược mấy vạn dân thường và những Ngự Thú sư còn sót lại của Vạn Dương thành được! ͏ ͏ ͏ ͏

Bỏ qua nhiệm vụ, thì bỏ qua đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Dù sao không hoàn thành được nhiệm vụ, cũng không có trừng phạt gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Vu Hạo cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì cảm ơn Tô đội trưởng đã thông cảm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có gì! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ta xin lỗi không tiếp tục đón chuyện được! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Bên trong gian phòng, Đàm Thụ Long vẫn còn ở lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Mới vừa rồi khi Tô Dương nói chuyện với Vu Hạo, hắn vẫn luôn chú ý với vị nữ Ngự Thú sư đứng sau lưng Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

Là một Ngự Thú sư Bạch Kim cấp, địa vị của Đàm Thụ Long ở Vạn Dương thành rất cao, bên người không thiếu nữ nhan! ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng vị nữ Ngự Thú sư đầu tóc bạc trắng óng ánh, cho dù cả ngưởi tản ra khí chất nghiêm túc, lạnh như băng, thế nhưng lại là nữ nhân Liên bang xinh đẹp nhất mà Đàm Thụ Long từng gặp từng trước đến nay. ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng ở trước mặt nàng, Đàm Thụ Long đường đường là phó thành chủ Vạn Dương thành, cũng có một loại cảm giác tự ti mặc cảm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô đội trưởng, không biết vị tiền bối phía sau ngươi xưng hô như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long nhìn về phía Liễu Mộng Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long không dám mở lời với Liễu Mộng Vân, dù sao thì vẫn cảm thấy nàng quá lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như mở lời, nói không trừng sẽ bị khinh thường! ͏ ͏ ͏ ͏

Vẫn là trông Tô Dương thân thiết hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương quay người cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi nói đến nàng ấy sao! Nàng là Liễu Mộng Vân, phó quan của ta, ngươi cứ gọi nàng Liễu phó quan là được! ͏ ͏ ͏ ͏

Phó quan? ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long thoáng chút bối rối! ͏ ͏ ͏ ͏

Từ khi nào, cao thủ hai chiêu đã miểu sát hung thú Tinh Diệp cấp, lại đi làm một phó quan? ͏ ͏ ͏ ͏

Loại cao nhủ như vậy, không phải nên một mình đảm đương một phía, hưởng thụ sự kính ngưỡng của mọi người sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Lẽ nào Vân quốc liên bang, bất tri bất giác đã mạnh đến vậy rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long hòi dò: ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu... Liễu phó quan? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có chuyện gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng đáp lời kìa! ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long hơi hoài nghi nhân sinh! ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như nhan sắc của Liễu Mộng Vân đứng đầu, cao thủ thực lực đứng đầu cũng chỉ có thể làm phó quan cho người khác. ͏ ͏ ͏ ͏

Vậy người như hắn, da đen thùi lùi, tướng mạo bình thường, thực lực tầm thường, đến Tây Nam quân bộ, sợ rằng chỉ có thể đứng gác phiên trực... ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Thụ Long cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện lúc ban này, đa tạ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đừng khách sáo! ͏ ͏ ͏ ͏

Không khí hơi lạnh lẽo. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì chúng ta đi trước đây! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương dẫn theo Liễu Mộng Vân, Hách Nhân rời khỏi, dọc theo đường đi, bọn họ trông thấy không ít dân thường đang bọc thảm, quần áo, nhét chung một chỗ, co rúm lại bên góc tường, gặm lương thực cứu tế được phát tạm thời. ͏ ͏ ͏ ͏

Hôm nay Vạn Dương thành bị tàn phá, bên trong thành có thể đã tử vong hơn phân nửa dân số. ͏ ͏ ͏ ͏

Loáng thoáng nghe được rất nhiều tiếng khóc đè nén, thế nhưng đám người Tô Dương đã sớm quen rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Có thể còn sống, có thể khóc... Đã là may mắn lớn nhất rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Đi tới nơi ở tạm thời mà Vu Hạo sắp xếp cho bọn họ — khách sạn lớn nhất đông thành khu. ͏ ͏ ͏ ͏

Đương nhiên, vì nguyên nhân dân cư không cố định, giường ngủ bên trong khách sạn này cũng không được tính là quá nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng mỗi người một giường, còn có đầy đủ thịt ăn và chút nước nóng được cung ứng, ít nhất vẫn có thể khiến thành viên của tiểu đội khẩn cấp 14 ở thoải mái! ͏ ͏ ͏ ͏

Với tình hình hôm nay, Vu Hạo đã tận lực rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Chủ của khách sạn là một đôi vợ chồng trung niên, ở bên trong căn phòng nhỏ ngay trong quầy ở tầng dưới cùng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bà chủ cung kính đưa chìa khóa, đích thân dẫn đám người Tô Dương đến phòng của mỗi người bọn họ, sợ rằng bọn họ không tìm được phòng của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận