Toàn Cầu Hung Thú: Ta Có Vô Số Thần Thoại Cấp Sủng Thú

Chương 414: Một Người Đoạn Hậu

Chương 414: Một Người Đoạn Hậu

Sau khi lên đến Bạch Kim cấp, tốc độ thăng cấp của sủng thú trong tay Tô Dương bắt đầu trở nên cực kỳ chậm chạp. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương muốn giúp đám sủng thú thăng cấp, nhân tiện cũng phải giết chết một số lượng lớn hung thú! ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng hung thú hoang dại, rải rác khắp các ngõ ngách trong núi rừng, hung thú Bạch Kim cấp, Tinh Diệu cấp, diện tích lãnh thổ vô cùng rộng lớn, Tô Dương muốn tìm kiếm chúng, cẩn phải hao phí cực kỳ nhiều thời gian và tinh lực. ͏ ͏ ͏ ͏

Sự xuất hiện của thú triều, xuất hiện số lượng lớn hung thú Bạch Kim cấp, Tinh Diệu cấp, đúng lúc chính là thời gian tốt nhất để Tô Dương đề thăng thực lực! ͏ ͏ ͏ ͏

Thú Vương người ta tốn rất nhiều thời gian và tinh thần, tổ chức hung thú Bạch Kim cấp, Tinh Diệu cấp, tặng kinh nghiệm cho hắn, tại sao hắn có thể từ chối nhã ý của người ta được cơ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Còn nữa, Tô Dương cũng là vì khiến cho con Thú Vương kia đau lòng. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương đã nhìn ra được, con Thú Vương kia rất có khả năng là đang bành trướng lãnh thổ, nó dã tâm bừng bừng, đồng thời tấn công về hai phương hướng. ͏ ͏ ͏ ͏

Một phương hướng, là Tây Nam bộ Vân quốc liên bang bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Còn một phương hướng khác, chính là Thiên Phong ngay bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Con hung thú kia, hình như chỉ có thể điều khiển hung thú tri chu loại. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương muốn dồn hết sức để treo cổ thuộc hạ của con tri chu Thú Vương kia nhiều nhất có thể! ͏ ͏ ͏ ͏

Để cho con Thú Vương kia biết được, nơi phương hướng của Tô Dương, là một cục xương khó gặm, sẽ khiến cho thuộc hạ của nó tổn thất nặng nề! ͏ ͏ ͏ ͏

Một phương hướng thì phá vỡ thành, lãnh địa được mở rộng. ͏ ͏ ͏ ͏

Một phương hướng khác, ngay cả một tòa thành trì cũng không thâu tóm được, còn bị diệt toàn quân. ͏ ͏ ͏ ͏

Cân nhắc hơn thiệt, chò dù con Thú Vương kia chưa từng đọc sách, nó cũng có thể đưa ra một lựa chọn chính xác. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cũng hy vọng rằng, nó có thể quyết định một cách sáng suốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyện di chuyển, Vu Hạo đã bắt đầu bố trí trừ tối hôm qua. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đã có ý nghĩ rút lui từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏

Nghỉ ngơi một ngày đêm, thể lực của thường đân bên trong thành cũng đã khôi phục được non nửa, sợ hãi về mặt tinh thần cũng tiêu tán đi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

Gần bảy bạn thường dân, bắt đầu tự động ra khỏi thành dưới sự chỉ huy của Ngự Thú sư, bộ đội thành vệ quân. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người dân đem theo bọc quần áo, ngoảnh đầu lại nhìn Vạn Dương thành, vành mắt đỏ hồng. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất nhiều người dân, đời này qua đời khác đều ở tại Vạn Dương thành. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như không phải vạn bất dắc dĩ, ai cũng không mong muốn phải xa rời quê hương. ͏ ͏ ͏ ͏

Một vị thành vệ quân bất mãn gào lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nói ngươi này, lo lắng làm cái gì, còn không mau đi nhanh lên! ͏ ͏ ͏ ͏

Vạn Dương thành, bên trong khách sạn lớn nhất, bà chủ nghe được thông tin rút lui, cả người như bị sét đánh. ͏ ͏ ͏ ͏

Rời khỏi Vạn Dương thành, liền đồng nghĩa với việc nàng phải buông bỏ gần như phần lớn gia sản. ͏ ͏ ͏ ͏

Bao gồm cả khách sạn lớn nhất Vạn Dương thành này. ͏ ͏ ͏ ͏

- Liễu phó quan, không phải Tô đội trưởng đã nói rằng bên trong Vạn Dương thành có thể bảo vệ được sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thực ra Tô Dương chưa từng cam đoan như vậy, thế nhưng bà chủ lại cho rằng hắn cam đoan. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân lạnh như băng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tình hình có biến! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy Tô đội trưởng đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏

Ông chủ hói đầu đứng phía sau bà chủ cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta có thể đợi ở cạnh Tô đội trường, cùng rời đi được không? ͏ ͏ ͏ ͏

Chuyển từ tòa thành trì này sang một tòa thành trì khác, bề ngoài không hề đơn giản như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Chặng đường phải đi rất xa, hung thú rải rác, quân đội Ngự Thú sư của Vạn Dương thành lại tổn thất nghiêm trọng. ͏ ͏ ͏ ͏

Rất có có thể đảm bảo được sự an toàn của dân thường. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng đi cùng với Tô Dương, Tô Dương chỉ cần để ý bọn họ một chút, bọn họ nhất định sẽ an toàn hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sợ là không được, Tô Dương tạm thời không dự định sẽ rời khỏi đây! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Không phải rất cả đều rút lui sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn dự định... Một mình thủ thành! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì? Tô đội trưởng muốn thủ thành một mình sao? Vì sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

Vợ chồng bà chủ đều sợ sững cả người! ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, vì sao Tô Dương phải làm như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như đã định vứt bỏ Vạn Dương thành, tại sao lại phải thủ nó? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không vì cái gì cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân đi lên trên cầu thang, không hề quay đầu lại, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như các ngươi không đi, tự gánh lấy hậu quả! ͏ ͏ ͏ ͏

- Làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏

Bà chủ nhỏ giọng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng hơn rồi, mau chóng thu dọn đồ đạc đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thành viên của tiểu đội khẩn cấp ở bên trong khách sạn đang thu dọn đồ đạc. ͏ ͏ ͏ ͏

Liễu Mộng Vân dùng chìa khóa mở cửa phòng của mình, nhanh chóng kiểm tra đồ đạc bên trong căn phòng một lần, còn lật xem cả ngăn kéo và tủ quần áo, sau khi chắc chắn đã mang hết những thứ đồ mà Tô Dương để lại đi, mới rời khỏi phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạn cần đăng nhập để bình luận